Tiêu Tiêu cũng trông thấy Tần Nhã, hô lên một tiếng rồi chạy vọt tới.
Nghe thấy tiếng con gái, Tần Nhã mới phát hiện ra Tiêu Tiêu.
Nhưng khi trông thấy Dương Chấn, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.
“Anh là ai?”
Dương Chấn không để ý tới cô, lạnh lùng hỏi người thanh niên bên cạnh, giọng nói tràn đầy tức giận.
Đối phương lịch sự mỉm cười với Dương Chấn: “Tôi là…”
“Anh ấy là bạn tôi”.
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Tần Nhã chen ngang.
Dương Chấn không ngờ cô lại kéo tay anh ta ngay trước mặt mình.
Vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.
Anh không bao giờ nghĩ cô sẽ kéo tay của người đàn ông khác.
Tức giận khiến anh gần như mất kiểm soát.
“Bịch!”
Dương Chấn không nói năng gì, xông lên tung đấm.
Người thanh niên chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh ngã.
“Dương Chấn, anh đang làm cái gì vậy?”
Tần Nhã thấy thế lập tức hoảng sợ, đẩy Dương Chấn ra, giận dữ nói: “Cút! Anh mau cút đi!”
Sau đó, cô vội vàng chạy tới đỡ người thanh niên kia đứng dậy.
“Anh có sao không? Để tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra”.
Dương Chấn có thể nhìn ra được, Tần Nhã thật sự lo lắng cho người kia.
Thấy dáng vẻ thân mật của hai người họ, ánh mắt Dương Chấn như tóe ra tia lửa.
“Tần Nhã, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Dương Chấn cả giận nói: “Anh biết anh lừa em là anh sai.
Nhưng em không thể vì trả thù anh mà lãng phí chính mình chứ?”
Nào ngờ, lời nói này càng khiến Tần Nhã tức giận hơn: “Phải! Tôi lãng phí chính mình đấy.
Lúc anh làm mấy chuyện bẩn thỉu kia sau lưng tôi, sao anh không nghĩ đến tôi?”
“Sao anh không nghĩ đến con gái? Bây giờ anh còn tư cách nói những lời này không?”
“Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Mau cút đi cho tôi!”
Tần Nhã tức giận rít gào, nước mắt tuôn rơi.
Mỗi một câu nói của cô như mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Dương Chấn.
“Em không thể cho anh cơ hội giải thích sao?”
Dương Chấn nhìn chằm chằm cô, lên tiếng hỏi.
“Giải thích? Anh còn có thể giải thích cái gì?”
Tần Nhã châm chọc nói: “Anh định nói người đàn bà kia ngã trẹo chân trong phòng tắm, bảo anh vào giúp.
Lúc anh đi vào cô ta đã mặc xong quần áo rồi hả?”
“Hay là nói tối hôm đó, cả đêm anh không về nhà chỉ vì chơi bài với cô ta ở khách sạn, không hề làm gì khác?”
“Tôi không phải đồ ngu, cũng không cần nghe mấy lời giải thích giả dối kia của anh”.
Nghe thấy thế, Dương Chấn lập tức sững sờ.
Chuyện đêm đó ở khách sạn chỉ có anh và Hạ Hà biết, sao Tần Nhã lại biết được?
Hạ Hà không phải loại phụ nữ đi nói xấu người khác.
Anh lo Tần Nhã nghĩ ngợi lung tung nên mới giấu diếm cô, đương nhiên không thể nói cho cô biết chuyện này.
Vậy thì làm sao cô biết?
“Có phải anh ngạc nhiên lắm không? Có phải đang nghĩ mình giấu kĩ như vậy sao tôi lại biết được đúng không?”.