“Được rồi, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa, cả nhà mọi người trò chuyện đi!”
Dứt lời, Diệp Phàm quay người rời đi.
Bởi vì Tiêu Tiêu bật khóc, Tần Nhã cũng không xua đuổi Dương Chấn nữa.
Trên đường trở về, anh liên tục xin lỗi: “Nhã à, xin lỗi em, anh sai rồi”.
“Thực ra chuyện đêm đó đều là hiểu lầm.
Em có nhớ ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu, Hạ Hà không?”
“Giọng nói em nghe thấy trong điện thoại chính là của Hạ Hà”.
Nghe thấy cái tên này, Tần Nhã mới lên tiếng: “Ý anh là, người phóng túng với anh trong khách sạn đêm đó chính là Hạ Hà sao?”
“Đúng vậy! Ơ không, không đúng, sao lại là phóng túng?”
Dương Chấn bất đắc dĩ nói: “Em thử nghĩ kĩ lại xem, có phải giọng nói trong điện thoại hôm đó là của Hạ Hà không?”
Tần Nhã nghĩ một lúc, lập tức bừng tỉnh.
Cô vẫn luôn cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, chỉ là nghĩ không ra.
Bây giờ nghe Dương Chấn nói thế, cô mới nhớ ra người nhờ anh giúp đỡ hôm đó chính là Hạ Hà.
Tần Nhã từng gặp Hạ Hà, cũng biết tính cách của cô ta, tâm trạng lập tức thả lỏng không ít.
Nhưng nghĩ tới Dương Chấn ở khách sạn với Hạ Hà suốt cả đêm, cô vẫn vô cùng tức giận.
Dù là ân nhân cứu mạng của con gái cũng đâu thể qua lại với chồng cô được?
“Đêm hôm đó Hạ Hà gặp chút chuyện, bị dọa hết hồn.
Anh phải đưa cô ấy về khách sạn”.
“Anh chỉ định xem cô ấy một lúc, đợi cô ấy bình tĩnh lại sẽ rời đi”.
“Nào ngờ cô ấy đang tắm thì trượt chân ngã”.
“Nhưng anh thề, anh không nhìn thấy gì cả.
Lúc anh đi vào phòng tắm, cô ấy đã quấn khăn tám lên người rồi”.
Dương Chấn vội vàng giải thích, trừ câu cuối cùng là lừa gạt.
Nếu để Tần Nhã biết Dương Chấn đã nhìn thấy cơ thể Hạ Hà, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.
“Hừ! Ai biết được?”
Tần Nhã lạnh lùng noi.
Thoạt nhìn cô vẫn rất khó chịu nhưng ít nhất đã đáp lại Dương Chấn, khiến anh dễ chịu hơn nhiều.
Dương Chấn mỉm cười nói tiếp: “Phải rồi, hiện giờ cô ấy là nghệ sĩ của công ty giải trí Ngôi Sao, dạo gần đây đang đóng một bộ phim chiếu mạng, hình như tên là Chiến Thần Bất Bại gì đó, khá nổi đấy”.
“Bởi vì bị trẹo chân nên mấy ngày nay cô ấy không đi quay phim được.
Em không tin có thể tới đoàn phim hỏi thử”.
“Với cả cô ấy đang ở khách sạn Đế Đô.
Em có thể tới đó hỏi cô ấy tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh tin cô ấy sẽ giải thích rõ ràng cho em nghe”.
Để Tần Nhã chịu tin mình, Dương Chấn thực sự đã dùng hết vốn liếng.
Nhưng hiệu quả rất tốt, ít nhất cô không xua đuổi anh nữa.
“Vợ ơi, anh thực sự biết sai rồi.
Sau này trừ em ra, anh không giúp bất kỳ người phụ nữ nào nữa”.
Dương Chấn năn nỉ.
Tần Nhã không chịu lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên.
Cô vẫn luôn đơn thuần như vậy, hết lòng tin tưởng Dương Chấn.
Tuy đêm đó Dương Chấn không cúp máy khiến cô nghe thấy một vài thứ, đau khổ mấy ngày, nhưng cũng rất bình thường.
Dù là người phụ nữ nào khi biết chồng mình ở khách sạn cùng người phụ nữ khác đều sẽ suy nghĩ lung tung..