Ba người vừa bước tới cửa, Tần Y đã kinh ngạc hỏi.
Tần Nhã lập tức đỏ mặt.
Vốn là cô hiểu lầm Dương Chấn, không ngờ lại liên lụy anh bị Tần Y ghi hận.
“Anh ấy đã giải thích rõ ràng với chị rồi”.
Tần Nhã vẫn nói thật.
Nỗi lo trong lòng Tần Y cũng hoàn toàn biến mất.
Cô ta là người đầu tiên trong nhà họ Tần tiếp nhận Dương Chấn.
Người không hi vọng Dương Chấn và Tần Nhã ly hôn nhất chính là cô ta.
Nhưng nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn cô ta sẽ đứng về phía chị mình.
Đây chính là tình chị em thắm thiết giữa cô ta và Tần Nhã.
Người phụ nữ nào không có chị em sẽ không thể hiểu được.
“Dương Chấn, em cảnh cáo anh, nếu để em biết anh dám tổn thương chị em thêm lần nữa, em sẽ không tha cho anh đâu”.
Tần Y giơ nắm đấm cảnh cáo Dương Chấn.
Dương Chấn vội vàng gật đầu: “Yên tâm, anh chắc chắn không bao giờ làm tổn thương chị em đâu”.
Dứt xong, anh lại cố ý nói với Tần Nhã: “Vợ ơi, chắc là bà chủ Diệp sắp ra viện rồi nhỉ? Em vẫn chưa trở về tập đoàn Nhạn Chấn à?”
“Lạc Khải đến công trường xây dựng Thành Cửu Châu, Y Y cũng từ chức rồi.
Nếu em còn không chịu quay về, anh sẽ bận chết mất”.
“Nhưng nếu em không về được cũng không sao.
Anh đành phải bổ nhiệm thêm mấy phó tổng giám đốc, tăng gấp đôi tiền lương cho họ”.
Tần Nhã giật mình hỏi Tần Y: “Em từ chức rồi á?”
Mặt mũi Tần Y đỏ rực.
Cô ta nhất thời xúc động nên mới đòi từ chức.
Bây giờ Dương Chấn và Tần Nhã đã làm hòa, cô ta còn từ chức làm gì?
Nhưng vừa rồi cô ta đã kiêu ngạo cảnh cáo Dương Chấn, cũng chính cô ta là người đòi từ chức.
Nếu bây giờ nói với Dương Chấn mình không từ chức nữa thì quá mất mặt.
“Sao em có thể từ chức được? Hiện giờ chính là giai đoạn phát triển quan trọng nhất của tập đoàn Nhạn Chấn, chị và sếp Lạc đều không có mặt, em mà từ chức thì tập đoàn Nhạn Chấn phải làm sao?”
Tần Nhã sốt ruột nói: “Anh rể em chỉ biết vung tiền đầu tư, không hiểu việc kinh doanh, bên người không có mấy lãnh đạo cấp cao đáng tin cậy.
Anh ấy phải điều hành tập đoàn thế nào?”
“Em… em…”
Tần Y bị nói đến mơ hồ, một lúc sau mới hậm hực nói: “Còn không phải vì chị bị anh ấy ức hiếp, em mới tức giận từ chức sao?”
“Haizz, tiếc quá”.
Dương Chấn cố ý nói: “Vợ à, em không biết đâu.
Sau khi sếp Lạc và em rời đi, anh đã tăng lương cho Y Y gấp ba lần.
Em ấy từ chức thì anh chỉ có thể tuyển lại một phó tổng giám đốc khác để thay thế”.
Tần Y vội vàng hét lên: “Đừng mà!”
Công việc tốt như vậy, sao cô ta có thể từ bỏ được?
“Nhưng mà em từ chức rồi đấy!”, Dương Chấn nở nụ cười xấu xa.
Tần Y hung dữ trừng Dương Chấn.
Sao cô ta không biết anh đang muốn mình thỏa hiệp chứ?
“Anh rể nghĩ xem, dù sao em cũng là em vợ anh, rời khỏi quê nhà theo anh đến Yến Đô xa xôi, trợ giúp anh lúc anh cần người nhất”.
“Anh không thể vô tình cho em từ chức được”.
“Hơn nữa anh còn từng nói sau này sẽ làm anh trai em.
Chúng ta là anh em, quan hệ thân thiết như vậy, sao anh có thể tìm người ngoài thay thế em hả?”
Tần Y lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, nịnh nọt nói.
Dương Chấn vội vàng phủ nhận: “Anh đâu có bảo em từ chức, em tự đòi từ chức đấy chứ”.
“Nhưng mà…”.