Chàng Rể Chiến Thần


Tần Y giả vờ tỏ vẻ đáng thương.

Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị Dương Chấn chen ngang: “Hôm nay bận rộn cả một ngày, đau vai quá! Nếu có người xoa bóp giúp mình thì tốt biết mấy”.

“Ở đây hả anh rể?”
Dương Chấn vừa dứt lời, Tần Y đã chạy tới sau lưng anh, giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp.

“Sang trái một chút”.

“Ở đây à?”
“Không phải, xuống dưới một chút”.

“Đây á?”
“Vẫn không phải, sang phải một chút, lại lên trên chút nữa”.


“Dương Chấn! Đồ khốn kiếp!”
Rốt cuộc Tần Y cũng không chịu nổi sự hành hạ của Dương Chấn, tức giận gào ầm lên.

Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp căn nhà.

Tần Nhã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tràn ngập ấm áp.

Cả gia đình hòa thuận vui vẻ, Dương Chấn cũng rất thích cảm giác này.

Trong lúc đó, ở ngoài sân bay quốc tế Yến Đô có một chiếc máy bay tư nhân đang hạ cánh.

Hai người trung niên mặc quần áo xa hoa cất bước đi xuống bậc thang.

Sau lưng họ còn có mấy chục người đàn ông cao to lực lưỡng đi theo, ai cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

“Vô dụng! Mỗi Yến Đô bé tí cũng khiến Tiết Minh mất mạng, ép cậu rời đi”.

Vừa mới xuống máy bay, người trung niên đứng đầu lạnh giọng nói.

Sau lưng ông ta là một người trung niên có gương mặt hao hao ông ta, vẻ mặt uất ức xen lẫn tức giận.

Ông ta không dám tỏ thái độ, chỉ đành cắn răng nói: “Anh hai, lúc trước là em chủ quan khinh địch, khinh thường người trẻ tuổi kia.

Nếu cho em thêm một cơ hội, hiện giờ Yến Đô đã thuộc về nhà họ Tiết chúng ta rồi”.

Nếu Dương Chấn có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ông ta chính là Tiết Nguyên Bá, Tam vương tử nhà họ Tiết từng bị anh ép rời khỏi Yến Đô.

Người trung niên đứng đầu được Tiết Nguyên Bá gọi là anh hai có thân phận rất cao quý.

“Thất bại chính là thất bại.

Người nhà họ Tiết không cần phải kiếm cớ”.

Nhị vương tử nhà họ Tiết không thèm nể mặt nói.

Sắc mặt của Tiết Nguyên Bá cực kỳ khó coi.

Ở nhà họ Tiết, ông ta mới là đứa con trai được Tiết Vương yêu thương nhất.

Nhưng lần này bị Dương Chấn đuổi khỏi Yến Đô khiến địa vị của ông ta trong lòng Tiết Vương bị giảm sút.

Nếu không nhờ Tiết Vương muốn cho ông ta cơ hội lấy công chuộc tội, chỉ e ông ta đã mất cơ hội tranh giành vị trí Tiết Vương đời sau.

“Tiết Nguyên Cát, đừng tưởng lần này bố cho anh làm người phụ trách ở Yến Đô là có thể tùy tiện dạy dỗ tôi.

Anh chưa có tư cách này đâu!”
Tiết Nguyên Bá không nhịn được lên tiếng nói.

Dường như Tiết Nguyên Cát đã quen với chuyện này, không hề nổi giận chỉ khinh thường nói: “Bố cho tôi phụ trách chuyến đi tới Yến Đô lần này, vậy thì ở Yến Đô tôi có tư cách dạy dỗ cậu”.

“Không phục thì cứ việc rời đi, đừng làm chướng mắt tôi”.

Tiết Nguyên Bá cả giận nói: “Đợi anh đoạt được Yến Đô hẵng nói với tôi mấy lời ngông cuồng này”.

Dứt lời, ông ta nổi giận đùng đùng rời đi.

“Hừ! Một thằng ăn hại được bố chiều còn tưởng mình thực sự là người thừa kế?”.

Đọc truyện tại ~ TRUМtr uyen.

OгG ~
Tiết Nguyên Cát nhìn theo bóng lưng Tiết Nguyên Bá, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người đi khỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui