Hiện giờ Tần Đại Dũng đang nghỉ hưu nên phụ trách đưa đón Tiêu Tiêu, không cần Dương Chấn và Tần Nhã lo lắng.
Hiểu lầm đã không còn, Tần Nhã cũng sẽ chủ động nói cho Dương Chấn biết về công việc của cô ở Mamba Đỏ.
“Tối nay anh có rảnh không?”
Khi tới cổng tập đoàn, Tần Nhã đột nhiên hỏi.
“Chắc là không bận gì đâu”.
Dương Chấn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tối nay em có việc gì à?”
Tần Nhã gật đầu: “Khoảng thời gian này, Diệp Phàm đã giúp em không ít.
Diệp Phàm là con trai bác Diệp Hoa, bác ấy vẫn luôn ủng hộ em”.
“Hôm qua anh lại đánh Diệp Phàm, vậy nên em định tối nay mời Diệp Phàm tới ăn cơm, coi như cảm ơn anh ấy, thuận tiện xin lỗi anh ấy luôn”.
“Dù sao anh ấy cũng là người bị hại vì chuyện của chúng ta”.
Nhắc tới Diệp Phàm, Dương Chấn quả thực cảm thấy áy náy.
“Đợi em tan làm anh sẽ tới”, Dương Chấn đồng ý.
“Được, em đi trước đây”, Tần Nhã mở cửa xe bước xuống.
Dương Chấn nhìn theo cô đi vào tòa nhà mới lái xe rời đi.
Lâu rồi anh không tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu, tạm thời ở tập đoàn cũng không có gì cần anh xử lý.
Thế là anh quay đầu xe đi tới công trường.
Hai mươi phút sau Dương Chấn đã tới nơi.
“Chủ tịch!”
Một người quản lý đội mũ bảo hộ vội vàng nói: “Để tôi đi gọi sếp Lạc”.
“Đừng quấy rầy ông ấy, cứ làm việc như bình thường đi! Để tôi tự đi xem”.
Dương Chấn lắc đầu, cầm mũ bảo hộ trên bàn bên cạnh đội lên rồi đi vào trong công trường.
Vì được đầu tư rất nhiều tiền nên tốc độ xây dưng Thành Cửu Châu rất nhanh, mấy tháng ngắn ngủi đã gần xong một nửa.
Hiện giờ xem ra đúng là có khí thế.
Đợi xây dựng xong xuôi, trang trí và làm xong công tác phủ xanh là Thành Cửu Châu có thể chính thức đi vào hoạt động.
“Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi, phải đặt an toàn lên hàng đầu.
Các người coi là gió thoảng ngoài tai à?”
“Nói cho các người biết, nếu còn ai bị thương, các người tới bộ phận tài vụ lĩnh lương rồi xéo đi!”
Dương Chấn vừa bước tới một dãy nhà đã thấy Lạc Khải đang dạy dỗ cấp dưới.
Mấy gã cấp dưới đều cúi đầu, liên tục bảo đảm: “Sếp Lạc yên tâm, đây là lần cuối cùng!”
“Đi làm việc đi!”
Lạc Khải họp xong lại cho họ đi làm việc.
Ông ta cầm bình giữ ấm uống một ngụm nước rồi đi tới chỗ khác.
“Chủ tịch! Sao cậu lại tới đây?”
Lạc Khải quay lưng lại giật mình trông thấy Dương Chấn, vội vàng chạy tới.
Thấy bộ dạng bụi bặm đầy mình của Lạc Khải, Dương Chấn rất yên tâm.
“Tôi tới xem một chút.
Khoảng thời gian này ông vất vả nhiều rồi!”
Dương Chấn chân thành nói.
Nghe vậy, hai mắt Lạc Khải đỏ bừng, cảm thấy mình bỏ nhiều công sức như vậy dường như chỉ vì một lời khen ngợi của Dương Chấn là đủ.
“Chủ tịch, tôi không vất vả.
Đây là chức trách của tôi!”
Lạc Khải vội đáp..