“Dẫn tôi đến chỗ ông làm việc đi”.
Dương Chấn cười nói.
Lạc Khải cười đáp: “Chỗ tôi lôi thôi lắm, đừng đi làm gì”.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, dường như mặt đất cũng đang rung chuyển.
Lạc Khải hốt hoảng: “Chết tiệt! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta tự mình tới công trường để phụ trách vấn đề an toàn.
Mãi mới thấy Dương Chấn tới một lần, nào ngờ lại xảy ra chuyện.
Trong cơn tức giận, ông ta không kìm được nói tục.
Sắc mặt Dương Chấn dần trở nên nghiêm túc.
Tiếng nổ vừa rồi không phải sự cố lao động, mà là phiền phức tới rồi.
“Sếp Lạc, không xong rồi, có người đến đập phá công trường!”
Một giám sát viên đội mũ bảo hộ thở hổn hển chạy tới, hoảng loạn nói.
“Đập phá công trường?”
Lạc Khải ngơ ngác hỏi: “Đập phá cái gì? Ở công trường có cái gì để đập phá?”
“Rầm rầm rầm!”
Ngay sau đó lại có tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, còn kèm theo tiếng máy móc xây dựng cỡ lớn.
“Vẫn còn á?”
Giám sát viên bỗng chỉ ra cổng công trường, khiếp sợ nói.
Bấy giờ Lạc Khải mới vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một chiếc máy xúc cỡ lớn đang tới gần.
Mười giây sau, mười mấy chiếc máy xúc cùng đi vào.
Các máy xúc này đồng loạt lao thẳng tới các công trình đang thi công.
Mấy tòa nhà đã xây xong đều bị va chạm nghiêm trọng.
Như vậy vẫn chưa đủ, máy xúc còn điên cuồng đào móc, quả thực chính là hiện trường phá dỡ cỡ lớn.
“Mau ngăn lại! Ngăn lại ngay cho tôi!”
Trông thấy các công trình kiến trúc bị tổn hại, Lạc Khải hốt hoảng gào lên, hai mắt đỏ bừng.
Ánh mắt của Dương Chấn cũng trở nên lạnh lẽo.
Thành Cửu Châu là dự án xây dựng trọng điểm của tập đoàn Nhạn Chấn, có vốn đầu tư khổng lồ.
Nhưng giờ đây đột nhiên xuất hiện mấy cái máy xúc tự tiện phá dỡ các công trình kiến trúc.
Đây chính là gây hấn trắng trợn!
Hiện giờ ở Yến Đô, không một ai không biết dự án Thành Cửu Châu thuộc về tập đoàn Nhạn Chấn.
Cũng không ai không biết tập đoàn Nhạn Chấn là của Dương Chấn.
Vậy mà vẫn có người dám làm như vậy, rõ ràng không hề coi Dương Chấn ra gì.
“Uỳnh!”
Dương Chấn tiện tay nhặt một thanh sắt lên ném ra ngoài.
Một chiếc máy xúc cách anh không xa bị ném trúng, bánh xe kẹt chặt không thể di chuyển.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Dương Chấn giống như một xa thủ tiện tay ném mười mấy thanh sắt liên tiếp.
Thoáng chốc, mười mấy chiếc máy xúc đều bị chặn bánh, không di chuyển được..