Chàng Rể Chiến Thần


Lúc này, Lạc Khải đã bắt đầu huy động người, toàn bộ máy móc có thể di chuyển trên công trường đều được cho ra sân.

Chưa đầy năm phút sau, một phần máy xúc từ ngoài xông vào bị Dương Chấn làm kẹt bánh xe, phần còn lại bị mấy chiếc xe tải hạng nặng bao vây không di chuyển nổi.

Nhưng hiện trường vẫn vô cũng hỗn loạn.

Mấy tòa nhà vừa mới xây xong đều bị tổn hại nghiêm trọng.

Tuy chúng vẫn còn đứng sừng sững nhưng bọn họ vẫn phải đập đi xây lại lần nữa.

Lạc Khải nuối tiếc nhìn các công trình kiến trúc bị hủy hoại, đau lòng suýt khóc.

Ông ta chạy tới một chiếc máy xúc bị khống chế, tát thật mạnh vào mặt người lái, giận dữ quát: “Ai cho phép bọn mày làm vậy?”
Đến cả Dương Chấn cũng phải kinh ngạc, trước giờ ở trước mặt anh Lạc Khải vẫn rất bình tĩnh.

Lần đầu tiên anh thấy ông ta nổi giận tới mức ra tay đánh người.

Người lái máy xúc nhổ nước bọt xen lẫn máu, ngạo nghễ cười lạnh nói: “Ông dám đánh tôi sao?”
“Bốp!”
Lạc Khải lại tát thêm cái nữa, cả giận nói: “Chúng mày làm tổn hại nhiều công trình kiến trúc của bọn tao như vậy, đánh mày thì sao?”
“Ông là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn tên Lạc Khải phải không?”

Người bị đánh bỗng lên tiếng: “Có người nhờ tôi chuyển lời cho các ông, trong ngày hôm nay các ông phải cút khỏi nơi này”.

“Cái ông vừa nhìn thấy chỉ là món khai vị, nếu sáng mai các ông còn ở lại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

Vẻ mặt Lạc Khải trở nên vặn vẹo.

Đối phương đâm hỏng công trình của ông ta còn dám phách lối như vậy.

Nhưng ông ta vẫn cố nén lửa giận.

Với địa vị hiện giờ của tập đoàn Nhạn Chấn, rất ít người dám tùy tiện trêu chọc.

Thế nhưng hôm nay lại có nhiều máy xúc xông tới như vậy, đâm hỏng nhiều công trình của bọn họ, đến cả lái xe cũng hống hách khinh người.

Đối phương còn biết ông ta, rõ ràng đã có chuẩn bị trước.

Lạc Khải nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Mau thả chúng tôi ra.

Nếu không các người không còn thời hạn một ngày nữa đâu”.


Lái xe kiêu căng hăm dọa.

Lạc Khải lo lắng nhìn chằm chằm lái xe, nhưng vẫn không chịu thả người.

“Cút ra!”
Lái xe đột nhiên đẩy Lạc Khải ra định rời đi.

Lạc Khải lảo đảo suýt ngã, may có công nhân đỡ được.

“Vô dụng!”
Lái xe cười lạnh một tiếng: “Một đám nhát gan không làm gì được bọn tôi, cuối cùng vẫn thả bọn tôi đi”.

Dứt lời, lái xe lớn tiếng hô: “Các anh em, chúng ta về thôi, ngày mai lại…”
“Bịch!”
Lái xe chưa nói hết câu đã bị đá bay ra ngoài như quả bóng.

.

truyện tiên hiệp hay
Cả người nặng nề đập vào buồng lái của một chiếc máy xúc, lập tức phun máu.

Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ!
Đám người lái máy xúc vốn định rời đi cũng dừng bước, há hốc mồm khó tin nhìn Dương Chấn.

Lúc này, anh đang đứng ở chỗ người lái xe bị đá bay kia vừa đứng.

“Chủ của bọn mày chưa tới, ai dám rời đi tự gánh lấy hậu quả!”
Dương Chấn nói ra một câu rồi nói với Lạc Khải: “Dẫn tôi đi xem phòng làm việc của ông đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận