Chàng Rể Chiến Thần


“Được thôi, tôi chờ ông đến dạy ở công trường xây dựng Thành Cửu Châu”.

Dương Chấn cười lạnh nói rồi cúp máy.

Vừa nãy anh bật loa ngoài, Lạc Khải đã nghe thấy toàn bộ.

“Cái quái gì vậy? Tưởng Yến Đô là thành Tiết à?”
Lạc Khải giận đùng đùng: “Mảnh đất này do chúng ta đấu giá được, liên quan gì tới nhà họ Tiết? Còn dám đòi chúng ta bồi thường năm mươi tỷ?”
Dương Chấn im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lạc Khải mắng chửi xong mới phát hiện anh đang chìm vào suy tư, lập tức yên tĩnh chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Dương Chấn nói: “Khôi phục thi công đi.

Phá hủy toàn bộ các công trình bị hư hỏng xây lại từ đầu.

Đồng thời tăng gấp đôi tiền lương cho nhân viên và công nhân của dự án”.

“Vâng!”
Lạc Khải vội vàng đáp rồi ra ngoài làm việc.


Cùng lúc đó trong một khu biệt thự cao cấp ở Yến Đô.

Tiết Nguyên Cát đang ngồi trên sofa cỡ lớn, gõ tay xuống bàn trà, khinh thường nói: “Một thằng nhóc đi lính mấy năm tưởng địa vị của mình cao lắm sao?”
“Cậu có tư cách gì bảo tôi đến công trường dạy dỗ cậu?”
Người trung niên bên cạnh ông ta đột nhiên lên tiếng: “Nhị vương tử, nhiệm vụ lần này của chúng ta là nắm quyền toàn bộ Yến Đô, không nên phí sức với một thằng ranh con”.

Đôi mắt sắc bén của Tiết Nguyên Cát nhìn sang: “Tôi cũng chỉ nói vậy thôi”.

“Một người có thể khiến Tiết Nguyên Bá chịu thiệt, còn muốn xưng Vương ở Yến Đô sao có thể là kẻ tầm thường?”
Nghe vậy, người trung niên kia mới nhớ ra, trước đây Tiết Nguyên Bá đã bị Dương Chấn ép rời khỏi Yến Đô.

Ánh mắt Tiết Nguyên Cát dần trở nên thâm thúy, trầm giọng nói: “Lần trước bố tôi còn phái cao thủ xếp thứ ba nhà họ Tiết là Lạc Trần tới giúp Tiết Nguyên Bá”.

“Vậy mà Tiết Nguyên Bá vẫn bị đuổi giết, nghe nói không dám đi máy bay, phải đi tàu hỏa nhưng vẫn bị bắt lại ở nhà ga”.

Trên trán người trung niên kia toát mồ hôi hột, càng nghe càng khiếp sợ.

“Ông biết Dương Chấn không đơn giản sao còn trêu chọc cậu ta?”, người trung niên lại hỏi.


Tiết Nguyên Cát nói: “Đánh giặc phải bắt kẻ cầm đầu.

Nếu Dương Chấn đã có khả năng xưng Vương ở Yến Đô, chỉ cần cậu ta nghe lời chúng ta, muốn nắm quyền ở Yến Đô sẽ dễ dàng hơn nhiều”.

“Nhưng chúng ta làm vậy đã đắc tội Dương Chấn, sao có thể khiến cậu ta nghe lời”, người trung niên lại càng mờ mịt.

Tiết Nguyên Cát cười lạnh một tiếng: “Ông thì biết cái gì?”
Dương Chấn ở công trường xây dựng thành Cửu Châu suốt cả ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiết Nguyên Cát đâu.

Lúc tan làm, Lạc Khải không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chủ tịch, sao Tiết Nguyên Cát vẫn chưa tới? Làm sao bây giờ?”
“Ai bảo ông Tiết Nguyên Cát sẽ tới đây?”
Dương Chấn hỏi ngược lại.

“Hả?”
Lạc Khải lập tức sửng sốt.

Dương Chấn ở lại công trường cả ngày, ông ta cứ tưởng anh đang chờ Tiết Nguyên Cát, thì ra không phải.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Khải, Dương Chấn cười nói: “Tiết Nguyên Cát sẽ không tới đâu.

Trong mắt ông ta chỉ có người khác tới tìm mình, sao có thể chủ động đi tìm người khác?”
“Ý của cậu là cậu định đi tìm ông ta hả?”, Lạc Khải lại hỏi.

Dương Chấn lắc đầu không giải thích, chỉ dặn dò: “Nếu công trường lại xảy ra chuyện, ông bảo mọi người chú ý an toàn là được, đừng xung đột với đối phương.

Chỉ cần báo lại tổn thất của Thành Cửu Châu cho tôi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận