Diệp Phàm sảng khoái cười một tiếng: “Được, anh không khách sáo với cậu nữa, sau này gọi thẳng tên cậu luôn”.
Diệp Phàm lại có ấn tượng mới về Dương Chấn.
Anh ta từng nghe Diệp Hoa kể nhiều về Dương Chấn, cũng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của anh.
Không ngờ anh cũng thân thiện như vậy.
Nửa tiếng sau, trong phòng Đế Vương của tiệm ăn nhà họ Trần.
“Diệp Phàm, cảm ơn anh đã giúp em trong khoảng thời gian này.
Nếu không có anh, em rất khó hòa nhập với Mamba Đỏ”.
Tần Nhã nâng một ly nước hoa quả, chủ động đứng dậy: “Em lấy nước ngọt thay rượu kính anh một ly!”
Diệp Phàm cũng là một người cởi mở, nâng ly đứng dậy cười tự giễu: “Không giấu gì em, lúc em mới tới Mamba Đỏ anh không hề coi trọng em”.
“Lúc bố anh bảo anh phải hết lòng giúp em, anh còn oán giận, cho rằng một người ngoài như em không thể hòa nhập được với một tập đoàn lớn như Mamba Đỏ”.
“Nhưng sau đó, Dương Chấn đuổi Diệp Thương đi, anh mới không thể không giúp em”.
Diệp Phàm đắng chát nói, vẻ mặt áy náy.
Sắc mặt Tần Nhã cũng hơi trầm xuống.
Diệp Phàm lại nói tiếp: “Nhưng sau khi làm việc với em được một thời gian, anh mới biết em là một người phụ nữ rất tài giỏi”.
“Dương Chấn lấy được em làm vợ là phúc của cậu ấy”.
Bấy giờ sắc mặt của Tần Nhã mới tốt hơn một chút, cười đáp: “Cảm ơn anh!”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng ngồi xuống.
Dương Chấn nhìn ra được Diệp Phàm rất chân thành, trong lòng thấy cảm kích.
“Chuyện hôm qua là em hiểu lầm anh, còn đánh anh một cái, vô cùng xin lỗi anh”.
Dương Chấn cũng lên tiếng xin lỗi.
Thấy anh đứng lên, Diệp Phàm cũng cuống quýt đứng dậy: “Cậu… Dương Chấn, cậu đừng như vậy!”
Diệp Phàm vẫn còn e ngại Dương Chấn, vội vàng nói: “Hôm qua anh nói rồi, không trách cậu.
Cậu là chồng của Nhã, ghen vì em ấy chứng tỏ cậu yêu em ấy.
Anh rất vui vì em họ được hạnh phúc”.
Dương Chấn bật cười đáp: “Được, không nói lời thừa thãi nữa.
Sau này là bạn bè rồi, cần em giúp gì cứ việc mở miệng”.
“Được thôi, nếu thực sự có việc, chắc chắn anh sẽ không khách sáo”.
Diệp Phàm cười nói.
Trong bữa cơm, chuông điện thoại của Dương Chấn chợt reo lên.
“Chủ tịch, nguy rồi! Công trường lại xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Khải gào ầm lên, giọng nói nghẹn ngào.
Trước khi Dương Chấn rời khỏi công trường đã nhắc nhở Lạc Khải sẽ còn xảy ra chuyện, dù thế nào cũng chỉ cần bảo đảm an toàn cho công nhân là được.
Nhưng bây giờ Lạc Khải đột nhiên gọi tới nói công trường xảy ra chuyện lớn, vậy thì thực sự có chuyện lớn rồi.
“Ông đừng hoảng, cứ từ từ nói.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Chấn đứng dậy nói với Diệp Phàm và Tần Nhã: “Xin lỗi, anh không ăn cùng hai người được!”
Tần Nhã và Diệp Phàm cũng nhìn ra anh đang sốt ruột.
Diệp Phàm vội nói: “Cậu cứ đi đi, không cần lo cho bọn anh.
Cậu yên tâm, lát nữa anh sẽ đưa Nhã về nhà”.
“Cảm ơn anh!”
Dương Chấn đáp..