Chàng Rể Chiến Thần


Tần Nhã cũng vội vàng nói: “Anh mau đi đi!”
Dương Chấn gật đầu rời khỏi tiệm cơm.

Sau khi anh lên xe, Lạc Khải đã kể lại mọi chuyện.

Bởi vì chuyện sáng nay nên Lạc Khải đã phái thêm nhiều người trông chừng ở cửa ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi chiếc xe đi vào công trường.

Trùng hợp tối nay có một lô vật liệu xây dựng được chuyển đến.

Vì đều là đối tác lúc trước nên Lạc Khải không hề hoài nghi.

Nhưng sau khi hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chất đầy vật liệu xây dưng đi vào công trường lại đột nhiên tăng tốc, điên cuồng tông vào các công trình kiến trúc của Thành Cửu Châu.

Vì là buổi tối, ánh đèn yếu ớt, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Thoáng chốc lại có mười mấy công trình bị hư hỏng nghiêm trọng.

Nếu Lạc Khải không phản ứng kịp thời, lập tức gọi người ngăn lại, chỉ e số lượng công trình bị hủy hoại sẽ vượt quá con số hai mươi.

“Chủ tịch, bọn họ khinh người quá đáng, mua chuộc cả nhà cung cấp vật liệu xây dựng cho chúng ta”.

Lạc Khải tức giận nói: “Hiện giờ tổn thất quá lớn, các khoản đầu tư của chúng ta trong khoảng thời gian này đều mất trắng”.

“Toàn bộ công trình bị hư hỏng đều phải dỡ bỏ xây lại.

Đây quả thực chính là tai họa”.

Dương Chấn cũng nổi giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Ông còn nhớ lời tôi dặn trước khi đi không?”
Lạc Khải sửng sốt rồi đáp: “Cậu nói dù thực sự xảy ra chuyện, chỉ cần người không sao là tốt.

Còn tổn thất của chúng ta, cậu sẽ bắt đối phương đền gấp trăm nghìn lần”.

“Không sai! Chính là câu nói này”.

Dương Chấn vừa lái xe vừa nói: “Ông là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, cũng là người phụ trách cao nhất của dự án Thành Cửu Châu.

Ai cũng có thể hoảng, nhưng ông thì không được”.

“Bây giờ ông phải coi như không có gì, coi như chúng ta phải tiếp nhận một công trình bỏ đi cần xây dựng lại”.

“Ngoài ra, thống kê thiệt hại trong ngày hôm nay cho tôi, không cần chính xác, áng chừng là được”.

Nghe anh nói thế, Lạc Khải mới dần tỉnh táo lại.

Trong vòng một ngày công trường liên tục xảy ra chuyện lớn hai lần nên Lạc Khải bị đả kích rất lớn, lúc gọi cho Dương Chấn cũng nghẹn ngào.

Có thể thấy ông ta đang vô cùng giận dữ.

“Tôi biết phải làm gì rồi.

Cậu cứ giao chuyện ở công trường cho tôi.

Chuyện bồi thường thiệt hại phiền cậu giải quyết nhé”.

Lạc Khải nói.

“Được, trong vòng hai mươi phút thống kê sơ bộ thiệt hại rồi gửi cho tôi”, Dương Chấn nói xong lập tức cúp máy.

Xe lao vun vút trên đường.

Dương Chấn bình tĩnh đến đáng sợ, không ai biết trong lòng anh đang cuồn cuộn lửa giận.

Hiện giờ anh có thể xác định, chuyện lúc sáng và vừa nãy đều do Tiết Nguyên Cát gây ra.

Chợt chuông điện thoại reo lên.

Anh ấn mở loa ngoài, lạnh giọng nói: “Nếu ông không thể cho tôi một lời giải thích thuyết phục, trước 12 giờ đêm nay phải cút khỏi Yến Đô!”
“Cậu Chấn, Tiết Nguyên Cát quá giảo hoạt.

Tôi cũng không ngờ anh ta lại ra tay với cậu, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức”.

Giọng nói của Tiết Nguyên Bá vang lên.

“Ông đòi hợp tác với tôi, cam đoan sẽ không chậm trễ báo tin cho tôi.

Thành Cửu Châu xảy ra chuyện, tôi còn biết sớm hơn ông.

Ông nói tôi phải tin ông thế nào?”
Dương Chấn lạnh giọng chất vấn.

“Cậu Chấn bớt giận, tôi không kịp thời biết được tin tức Thành Cửu Châu xảy ra chuyện”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui