Chàng Rể Chiến Thần


Nhưng hiện giờ Tiết Nguyên Cát lại nói người không ở trong tay ông ta.

Nếu vậy thì Tần Nhã đã bị ai bắt đi?
“Nếu cậu chịu tặng mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp cậu tìm vợ”.

Tiết Nguyên Cát lại cười nói.

“Ông đang chơi tôi sao?”
Dương Chấn lập tức nổi giận.

Cảm giác này khiến anh rất khó chịu, tất cả đều bị Tiết Nguyên Cát nắm lấy.

Tiết Nguyên Cát đã nói ông ta có thể tìm được Tần Nhã, chứng tỏ cô thực sự bị ông ta bắt đi.

“Sao lại nói là tôi chơi cậu? Vợ cậu thực sự không phải do tôi bắt đâu! Quỷ Kiến Sầu còn chưa đưa người tới, tôi nói cô ta không ở trong tay tôi đâu có sai?”
Tiết Nguyên Cát bật cười bỡn cợt.

Dương Chấn hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh.

Lâu lắm rồi anh mới tức giận đến mức mất kiểm soát như lúc này.


“Tiết Nguyên Cát, ông có biết mình đang làm gì không? Ông đang chơi với lửa đấy!”
Dương Chấn trầm giọng nói: “Ông muốn miếng đất ở ngoại ô phía Nam đúng không? Được, tôi cho ông!”
“Chỉ cần ông thả vợ tôi ra, tôi cam đoan sẽ khôi phục lại nguyên vẹn mảnh đất đó trong vòng ba ngày”.

Vì Tần Nhã anh có thể làm bất cứ chuyện gì, hiện giờ đã không còn giới hạn.

“Ha ha…”
Tiết Nguyên Cát bật cười đắc ý.

Cười đủ rồi ông ta mới lên tiếng: “Lúc trước đúng là tôi muốn mảnh đất kia, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi”.

“Ông muốn gì?”
Dương Chấn lạnh giọng hỏi.

“Tôi muốn cậu nghe lời tôi!”
Tiết Nguyên Cát ngừng cười: “Tôi có niềm đam mê chinh phục những kẻ bất trị”.

“Chỉ cần cậu chịu nghe lời tôi, tôi sẽ cho cậu làm Vương của Yến Đô”..

“Hơn nữa tôi có thể bảo đảm với cậu, nhà họ Tiết sẽ không nhúng tay vào, mọi chuyện ở Yến Đô đều do cậu định đoạt”.


“Chỉ cần lúc tôi cần, cậu có thể ngoan ngoãn làm việc cho tôi là được”.

Ông ta cười một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi nhìn ra được vợ cậu rất quan trọng với cậu, là điểm yếu lớn nhất của cậu.

Vì cô ta, cậu có thể từ bỏ cả thế giới, đúng không?”
“Hiện giờ chỉ cần cậu đi theo tôi, cậu sẽ đạt được lơi ích khổng lồ, còn giữ được mạng cho vợ, chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm?”
“Cậu nên biết đấu với nhà họ Tiết không thắng nổi.

Sao không chọn đi theo tôi?”
“Tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ.

Tôi hứa vợ cậu sẽ không gặp chuyện gì.

Nếu trước khi mặt trời mọc cậu vẫn chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn, vậy thì vợ cậu…”
Tiết Nguyên Cát không nói nốt, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Ngoài ra, đừng có giở trò gì.

Tôi nhát gan lắm, nhỡ bị dọa sợ không cẩn thận làm vợ cậu bị thương thì không tốt đâu”.

Dứt lời, ông ta lập tức cúp máy.

Dương Chấn nghe thấy thông báo máy bận, sắc mặt trở nên âm trầm: “Tiết Nguyên Cát, ông chết chắc rồi!”
Lúc Tiết Nguyên Bá nói Tiết Nguyên Cát là kẻ hèn hạ không từ thủ đoạn, anh còn xem thường.

Nhưng giờ đây anh mới biết ông ta là kẻ khốn nạn không có chừng mực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận