Chàng Rể Chiến Thần


Dương Chấn thực sự tìm từng cái một.

Chỉ là thỉnh thoảng Tiền Bưu sẽ nhìn Dương Chấn một cái.

Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự xa hoa ở Yến Đô, Tiết Nguyên Cát đang trào phúng nhìn TV.

Trên màn hình TV cỡ lớn chính là bến tàu ở ngoại ô phía Bắc, xung quanh chỉ toàn container.

Dương Chấn đang tìm từng cái một, vẻ mặt lo lắng tột độ.

“Ha ha, cô thấy không? Chồng cô đang tìm cô đấy.

Ở đó có hơn một trăm nghìn container.

Với tốc độ này đợi chồng cô tìm hết chắc là trời cũng sáng rồi”.

Tiết Nguyên Cát quay lại nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa, cười nói: “Đợi đến khi cậu ta tìm hết toàn bộ container, tôi mới nói cho cậu ta biêt cô đang ở chỗ tôi, cô nghĩ cậu ta có phát rồ lên không?”
“Đồ khốn nạn! Hèn hạ!”
Cô gái trẻ tuổi khóc nức nở, giận dữ hét lên: “Tốt nhất ông mau thả tôi ra, nếu không ông nhất định sẽ phải hối hận!”
Cô gái ấy chính là Tần Nhã, người Dương Chấn đang điên cuồng tìm kiếm.

Dương Chấn không thể ngờ được, cô đã bị dẫn tới bên cạnh Tiết Nguyên Cát.

“Ranh con độc mồm độc miệng lắm, tôi thích! Nếu không phải cô còn tác dụng với tôi, cô đã nằm trên giường tôi từ lâu rồi”.

Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nói.

Tần Nhã run rẩy vô thức ngồi ngay ngắn.

Cô nhìn thấy dục vọng nóng bỏng trong mắt Tiết Nguyên Cát.

“Tại sao ông lại giày vò Dương Chấn như vậy?”
Tần Nhã bỗng cắn răng hỏi.

Mặc dù cô bị người của Tiết Nguyên Cát dẫn tới đây nhưng chỉ lúc cướp vô lăng trên xe mới bị đánh ngất.

Sau đó cô không hề bị thương.

Cô có cảm giác Tiết Nguyên Cát không có ý làm hại mình và Dương Chấn, mà là có mục đích không thể nói cho ai biết.

Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Nhã: “Cô nghĩ tại sao tôi phải làm vậy?”
Cô chỉ tỏ ra tức giận, không chịu trả lời.

“Trần Quân, ông nói cho cô Tần biết tại sao tôi phải làm vậy đi!”
Tiết Nguyên Cát đột nhiên nói với người trung niên đứng bên cạnh.

Trần Quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc vest, đeo kính gọng vàng.

Dưới ánh đèn, ánh mắt ông ta trở nên gian trá.

Ông ta đẩy giọng kính, cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Nhị vương tử muốn thuần phục Dương Chấn phải không?”
Tiết Nguyên Cát không đáp, chỉ mỉm cười nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hài lòng.

Trần Quân lại nói tiếp: “Lần đầu Nhị vương tử cho người tới san bằng một phần công trình ở Thành Cửu Châu đã bắt đầu xây dựng kế hoạch”.

“Đầu tiên phá công trình khiến Dương Chấn tức giận mất kiểm soát”.

“Lần thứ hai lại mua chuộc nhà cung cấp vật liệu phá công trường tiếp để đánh lạc hướng”.

“Nếu Dương Chấn không vội vàng chạy tới công trường, sao Quỷ Kiến Sầu có cơ hội bắt cô Tần đi?”
Tần Nhã kinh hãi, không ngờ hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là âm mưu nhằm vào Dương Chấn.

“Bắt tôi đến đây có tác dụng gì?”
Tần Nhã hỏi.

Trần Quân cười nói: “Một người đàn ông có thể vì cô từ một kẻ vô dụng trở thành người có thực lực mạnh mẽ như ngày hôm nay, chứng tỏ cô rất quan trọng với cậu ta”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui