“Chỉ cần cô gặp chuyện, cậu ta sẽ hoảng loạn.
Sự thật chứng minh cậu ta đã rối trí vì cô”.
Tần Nhã vô thức run rẩy, không ngờ mình lại quan trọng với Dương Chấn đến vậy.
Hai mắt cô ướt nhòe, vành mắt hoe đỏ.
“Cô Tần đúng là khiến người ta phải ghen tỵ.
Được một người đàn ông yêu thương như vậy, nếu những người phụ nữ khác biết được đều sẽ ghen tỵ muốn chết”.
Trần Quân mỉm cười nói tiếp: “Chỉ cần cô vẫn ở trong tay chúng tôi, bắt Dương Chấn từ bỏ tất cả cũng không thành vấn đề”.
“Nhưng Nhị vương tử không cần những thứ cậu ta đang có, mà cần chính cậu ta”.
“Nhưng người như cậu ta chỉ khi thuần phục được cậu ta, cậu ta mới chịu nghe thời”.
“Nhị vương tử giày vò Dương Chấn như vậy là để cậu ta biết, dù cậu ta ở Yến Đô lợi hại đến mức nào thì đối với Nhị vương tử, cậu ta chẳng là cái thá gì”.
“Chỉ khi hủy hoại lòng tin của cậu ta mới có thể hoàn toàn thu phục”.
Tiết Nguyên Cát cười lớn nói: “Tốt, nói hay lắm!”
Câu nói này cũng thừa nhận suy đoán của Trần Quân.
Tần Nhã giương đôi mắt ướt đẫm nhìn lên TV, chỉ cảm thấy mình thật vô dụng.
Đã không giúp được gì còn trở thành gánh nặng cho Dương Chấn.
Tuy anh sẽ không gặp nguy hiểm nhưng cứ trơ mắt nhìn anh bị giày vò như vậy, cô rất đau lòng.
“E là những chuyện này vẫn chưa đủ để thuần phục Dương Chấn”.
Trần Quân bỗng lên tiếng: “Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn Nhị vương tử vẫn còn kế hoạch khác dành cho Dương Chấn?”
Tiết Nguyên Cát cười nói: “Không sai, có tiến bộ.
Đợi tôi trở thành Tiết Vương đời kế tiếp sẽ cho ông làm quân sư”.
Nghe thấy thế, Trần Quân mừng rỡ vội đáp: “Cảm ơn Nhị vương tử!”
Sau đó ông ta lại cung kính hỏi: “Nhưng không biết kế hoạch tiếp theo của Nhị vương tử là gì?”
Tiết Nguyên Cát mỉm cười: “Ông sẽ biết thôi.
Nhưng e là đêm nay không xem được nữa rồi”.
Dứt lời, ông ta quay người lên tầng, trước khi đi còn căn dặn: “Đưa cô Tần đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
Sáng mai cô ta còn phải xem kịch hay với tôi”.
“Vâng!”
Hai nữ vệ sĩ lập tức tiến lên lôi Tần Nhã tới phòng cho khách, không cho cô cơ hội phản kháng.
Cùng lúc đó ở bến tàu ngoại ô phía Bắc.
Bốn phía toàn là container, Dương Chấn vẫn không ngừng tìm kiếm, không bỏ lại một cái nào.
Tiền Bưu tìm chậm hơn anh rất nhiều.
“Nghỉ một lúc rồi tìm tiếp”.
Hai người gặp nhau ở nửa đường, Dương Chấn bỗng nói.
“Vâng!”, Tiền Bưu đáp.
Dương Chấn quay người định lên xe nghỉ ngơi.
Tiền Bưu vội vàng đi theo: “Cậu nghĩ bao giờ chúng ta mới tìm được vợ cậu? Hơn một tiếng rồi chúng ta mới tìm được mấy cái”.
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Có khi sắp tìm thấy rồi đấy”.
“Cậu có manh mối gì à?”
Tiền Bưu vội vàng hỏi.
Hai người vừa nói vừa ra khỏi bãi đất xếp đầy container kia.
“Bốp!”
Dương Chấn đang đi trước bất chợt quay lại bóp cổ Tiền Bưu.
Tiền Bưu lập tức hoảng sợ, khó nhọc nói: “Cậu… cậu Chấn, cậu… cậu sao thế?”.