Nỗi lo trong lòng Dương Chấn rốt cuộc tan biến.
Vừa rồi anh vẫn lo lắng Tiền Bưu có khả năng đã bị giết.
Tiết Nguyên Cát không giết Tần Nhã, nhưng ai biết ông ta có giết người khác không.
“Ông đã mất đi giá trị cuối cùng”.
Dương Chấn hờ hững nhìn Quỷ Kiến Sầu.
Một câu nói khiến ông ta cảm nhận được sát khí kinh người, hoảng sợ nói: “Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Nhị vương tử.
Cậu giết tôi sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Tiết”.
“Trở thành kẻ địch của nhà họ Tiết?”
Dương Chấn cười nhạo một tiếng: “Ông nghĩ bây giờ tôi với nhà họ Tiết còn có đường lui nữa à?”
Sắc mặt Quỷ Kiến Sầu lập tức cứng đờ.
Ông ta cứ tưởng Tiết Nguyên Cát liên tục nhằm vào Dương Chấn là có thể khiến anh thần phục, không ngờ mọi chuyện không hề đơn giản.
Ông ta cũng đã chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Dương Chấn.
Đối với loại người này chỉ có hai cách tiếp xúc.
Một là làm bạn bè, hai là giết chết, tuyệt đối không nên trở thành kẻ thù của anh.
Càng đừng nói là thuần phục.
“Dương Chấn, cậu không thể giết tôi.
Tôi có thể nói cho cậu tình hình hiện giờ của vợ cậu”.
Quỷ Kiến Sầu vội vàng nói.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, ông ta bất chợt nghĩ tới điểm yếu của Dương Chấn.
Có lẽ hiện giờ chỉ có tin tức của Tần Nhã mới giúp ông ta sống sót.
“Nói!”
Dương Chấn lạnh lùng ra lệnh.
“Tôi không cần gì nhiều, một tỷ với một chiếc trực thăng là đủ.
Tôi sẽ nói tình hình của vợ cậu và cả mục đích tới Yến Đô của Tiết Nguyên Cát”.
Quỷ Kiến Sầu dứt khoát nói.
Dương Chấn không dài dòng, dặn dò Mã Siêu ở bên cạnh: “Chuẩn bị theo lời ông ta nói đi!”
Mã Siêu gật đầu, lập tức gọi điện sắp xếp.
“Lời hứa của tôi đáng giá ngàn vàng.
Tôi đã đồng ý trao đổi với ông thì sẽ không nuốt lời.
Một tỷ và trực thăng sẽ nhanh chóng được đưa tới.
Nhưng ông phải nói hết những điều tôi muốn biết trước đã”.
Dương Chấn lạnh lùng nói.
Quỷ Kiến Sầu rất giảo hoạt, thủ đoạn cũng rất đặc biệt.
Tính ra giữa ông ta và Dương Chấn cũng chẳng có thù oán gì.
Mặc dù ông ta bắt cóc Tần Nhã, đánh Tiền Bưu bị thương nhưng ít nhất cũng không tạo ra kết cục không thể cứu vãn.
Hơn nữa tất cả đều là lệnh của Tiết Nguyên Cát.
Dương Chấn thực sự muốn tha chết cho ông ta.
“Cậu Chấn!”
Lúc này, Tiền Bưu được hai Ảnh Vệ đỡ tới, mặt mũi be bét máu, cả người suy yếu.
“Cậu Chấn, xin…”
Tiền Bưu áy náy định nói xin lỗi lại bị Dương Chấn chen ngang: “Ông không làm sai gì cả, chỉ là kẻ địch quá mạnh.
Ông cứ về dưỡng thương trước đi”.
Tiền Bưu biết Dương Chấn vội tìm kiếm Tần Nhã, cũng không nhiều lời, gật đầu rồi được Ảnh Vệ đỡ đi.
Quỷ Kiến Sầu nhìn theo bóng lưng Tiền Bưu, hai mắt lóe sáng không biết đang nghĩ cái gì.
Dương Chấn cũng nhìn chằm chằm ông ta chờ đợi đáp án..