Trên đường đi cứu Tần Nhã, Quỷ Kiến Sầu thấy Dương Chấn lo lắng bèn nói.
Dương Chấn cau mày nhìn ông ta: “Rốt cuộc Tiết Nguyên Cát đang giở trò gì?”
“Ông ta muốn thuần phục cậu!”
Quỷ Kiến Sầu nói xong lập tức bật cười: “Nhưng ông ta vốn không biết người lần này ông ta muốn thuần phục là ai”.
“Thuần phục tôi?”
Dương Chấn cảm thấy rất kỳ quái.
Dưới gầm trời này, ai dám nói có thể thuần phục được anh?
Một đứa con cháu của Vương tộc cũng dám phát ngôn bừa bãi?
“Tiết Nguyên Cát rất ngạo mạn, nhưng ông ta đã nhìn trúng ai thì người đó chỉ có chết hoặc bị thuần phục”.
“Bao nhiêu năm nay, ông ta vẫn luôn dùng thủ đoạn giống nhau, lần nào cũng có tác dụng.
Ngay cả tôi cũng bị ép buộc phải làm việc cho ông ta”.
Quỷ Kiến Sầu lạnh lùng nói: “Nhưng ông ta không biết tôi không hề bị thuần phục, chỉ là muốn tìm một chốn nương thân, đúng lúc gặp được ông ta nên mới đi theo”.
“Một kẻ ác có chút thủ đoạn cũng đòi thuần phục tôi? Nằm mơ!”
Quỷ Kiến Sầu ngạo nghễ nói, hoàn toàn không coi Tiết Nguyên Cát ra gì.
Dương Chấn lên tiếng: “Tôi thực sự nghĩ mãi không ra, ông vốn đang làm việc cho một Vương tử có khả năng trở thành Tiết Vương đời kế tiếp, sao đột nhiên lại muốn đi theo tôi?”
Quỷ Kiến Sầu đưa mắt nhìn Mã Siêu ngồi ở ghế lái phụ rồi lại nhìn Dương Chấn: “Tuy Tiền Bưu bị tôi đánh bại nhưng cũng vì tôi chơi xấu”.
“Nếu thực sự đấu một trận, tôi không phải đối thủ của ông ta”.
“Đến cả cao thủ như vậy cũng phải cung kính với cậu, tại sao tôi lại không theo cậu?”
Quỷ Kiến Sầu lại nhìn sang Mã Siêu nói: “Chàng trai trẻ này chắc cũng có thực lực cực mạnh, có lẽ không hề thua kém Tiền Bưu”.
“Đương nhiên điều khiến tôi hạ quyết tâm làm việc cho cậu là vì khi đánh với cậu, tôi không hề có sức phản kháng”.
“Quan trọng là cậu còn rất trẻ đã có được sức mạnh khủng khiếp như vậy, trước đó còn có thể đuổi Tiết Nguyên Bá ra khỏi Yến Đô.
So với cậu, Tiết Nguyên Cát còn chẳng bằng đồ vô dụng”.
Dương Chấn không ngờ năng lực quan sát của ông ta mạnh như vậy, đầu óc cũng rất nhạy bén.
Chỉ dựa vào một vài chi tiết đã nhìn ra được nhiều như vậy.
“Tôi cũng phát hiện ông có một sở trường”.
Mã Siêu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Quỷ Kiến Sầu vội hỏi: “Sở trường gì vậy?”
“Tài nịnh nọt không tệ”.
Mã Siêu nghiêm túc nói.
Quỷ Kiến Sầu sửng sốt rồi cười đáp: “Cảm ơn đã khen!”
Dương Chấn thấy mờ mịt.
Mặt của Quỷ Kiến Sầu bị hủy hoại nghiêm trọng, không nhìn ra được tuổi tác, chỉ có một đầu tóc trắng khiến anh tưởng ông ta rất lớn tuổi.
Nào ngờ Quỷ Kiến Sầu cũng rất biết đùa, không hề giống một ông già lớn tuổi.
Mã Siêu cũng bất lực: “Anh Chấn suy nghĩ lại đi.
Em thấy ông ta không đáng tin, giữ lại bên người chính là mầm họa”.
Quỷ Kiến Sầu vội vàng nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật, sao lại thành mầm họa?”
Nói xong, ông ta cuống quýt cam đoan với Dương Chấn: “Cậu Chấn yên tâm, đêm nay tôi sẽ chứng minh năng lực của mình, cũng sẽ dùng nhà họ Tiết để tỏ lòng trung thành với cậu”..