Ông ta cược Dương Chấn không dám làm gì mình, dù sao ông ta vẫn còn chiêu khác.
Một lúc lâu sau, Dương Chấn bỗng ngẩng đầu hỏi Tiết Nguyên Cát: “Tiết Nguyên Bá chết thế nào? Tại sao tôi lại rơi vào bẫy của ông? Chỉ cần ông khai ra toàn bộ, tôi có thể coi như không có gì xảy ra”.
“Sau này nhà họ Tiết các người muốn làm gì ở Yến Đô, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào”.
Tiết Nguyên Cát vốn đang sợ sệt nghe vậy bình tĩnh hơn nhiều, nhếch môi nở nụ cười châm chọc.
“Tôi biết cậu vẫn sợ tôi mà”.
Tiết Nguyên Cát chớp mắt nói: “Em trai của tôi chết trong tay cậu mà? Sao lại bảo là tôi tính kế cậu?”
“Em tôi là đứa con trai bố tôi yêu thương nhất, còn định cho nó làm Tiết Vương đời kế tiếp”.
“Tốt nhất cậu mau cho tôi lời giải thích, nếu không chuyện em tôi bị cậu lấy mạng truyền tới tai bố tôi, chắc chắn bố tôi sẽ rất tức giận”.
“Tiết Vương nổi giận, e là Yến Đô sẽ máu chảy thành sông.
Còn cậu cũng chỉ có thể chôn cùng em tôi”.
Dương Chấn lắc đầu: “Thế thì không còn gì để nói nữa rồi”.
.
ngôn tình hoàn
Tiết Nguyên Cát ngạo nghễ nói: “Tôi biết cậu rất mạnh, cũng biết cậu giết tôi dễ như trở bàn tay”.
“Nhưng cậu đã giết em của tôi rồi, còn dám giết cả tôi nữa sao?”
“Bây giờ chỉ có tôi mới có thể giấu diếm chân tướng giúp cậu.
Tôi mà chết, bố tôi sẽ chỉ biết cậu giết cả hai đứa con trai của ông ấy”.
“Cậu nghĩ bố tôi sẽ trả thù cho chúng tôi thế nào? Theo như tôi đoán, ông ấy sẽ tạm thời giữ lại mạng sống cho cậu, để cậu tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh cậu đều phải chết vì cậu”.
Dứt lời, Tiết Nguyên Cát cười phá lên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
“Bốp!”
“Kiếp sau nhớ đầu thai làm người tốt, càng ngang ngược chỉ càng chết sớm thôi”.
Dứt lời, Dương Chấn bỗng dồn thêm sức vào tay.
Tiết Nguyên Cát điên cuồng giãy giụa giữa không trung.
Cảm nhận được sức ép lên cổ mình ngày càng tăng khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này ánh mắt Dương Chấn rất thờ ơ như đang nhìn một con kiến hôi.
Tiết Nguyên Cát đã tuyệt vọng.
Nếu cho ông ta cơ hội làm lại từ đầu, ông ta sẽ không dám trêu chọc Dương Chấn.
“Thả Nhị vương tử ra!”
Trông thấy hai mắt Tiết Nguyên Bá dần dại tra, vệ sĩ nhà họ Tiết mới nhận ra Dương Chấn thực sự muốn giết ông ta, hốt hoảng gào ầm lên.
“Tạch tạch tạch!”
Mười mấy tay súng đồng loạt rút súng ra chĩa vào Mã Siêu và các Ảnh Vệ.
Thấy không ai dám chĩa súng vào mình, Dương Chấn híp mắt nghĩ, Tiết Nguyên Cát có người chỉ dẫn.
Trong lúc này uy hiếp người khác còn có tác dụng hơn là uy hiếp Dương Chấn.
Bởi vì anh là người coi trọng tình nghĩa, chính vì vậy mới có người anh em tốt như Mã Siêu.
Khi Dương Chấn muốn rời khỏi biên giới phía Bắc, nếu không vì anh từ chối, sợ là hơn một nửa lãnh đạo cấp cao ở đó sẽ đòi đi theo.
Đây chính là sự hấp dẫn về tính cách của Dương Chấn.
Đương nhiên cũng là nhược điểm lớn nhất.
Bởi vì coi trọng tình nghĩa nên bất cứ ai ở cạnh anh đều có thể trở thành điểm yếu.
“Tao muốn xem thử kẻ nào dám ra tay?”
Mã Siêu nổi giận ra lệnh, năm mươi cao thủ Ảnh Vệ cũng nhao nhao rút súng chĩa lại về phía vệ sĩ nhà họ Tiết.
Không khí xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.
Ai cũng biết một khi tiếng súng vang lên sẽ chết vô số người..