“Chắc hẳn Cậu Chấn nên biết nếu cậu giết Nhị vương tử, dù cậu có thể thoát thân nhưng cậu dám đảm bảo những người khác cũng có thể rời đi không?”
Đúng lúc này, một người trung niên mặc vest chậm rãi cất bước đi ra, vẻ mặt tươi cười.
Nãy giờ người này vẫn luôn đứng cạnh Tiết Nguyên Cát, rõ ràng có thân phận không tầm thường.
Dương Chấn cũng biết điều này.
Bàn tay sắp bóp gãy cổ Tiết Nguyên Cát đột nhiên buông ra.
Cả người ông ta rơi thẳng xuống đất.
Một lần dạo tới cửa địa ngục khiến ông ta cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của sự sống.
Toàn thân ông ta xụi lơ, hít lấy hít để không khí tươi mới.
Nhưng ông ta vẫn chưa hưởng thụ đủ sự tự do đã bị Dương Chấn đá một cái ngã nhào ra đất, bị anh dẫm lên ngực.
“Cậu…”
Người trung niên thấy thế lập tức lo sợ, nhưng không thể nói được gì.
Ông ta tên là Nhiếp Khải Quân, là người chuyên dạy cho Tiết Nguyên Các các âm mưu quỷ kế.
Chuyện tối nay cũng do ông ta bày mưu, Tiết Nguyên Cát làm theo.
Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Dương Chấn.
Nhiếp Khải Quân lập tức ra lệnh.
Ông ta đi theo Tiết Nguyên Cát có địa vị rất cao.
Hơn trăm vệ sĩ nhà họ Tiết đồng thanh đáp: “Vâng!”
“Cậu Chấn, chuyện tối nay là lỗi của chúng tôi.
Tôi có thể thay mặt Nhị vương tử cam đoan với cậu, chỉ cần cậu thả ông ấy ra, chúng tôi sẽ thả các cậu rời đi”.
Nhiếp Khải Quân nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, nhất là với người của cậu, phải không?”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi cũng hứa với ông, nếu để người của tôi an toàn rời đi, tôi có thể tha mạng cho ông ta”.
Dứt lời, anh lại giẫm mạnh hơn.
“Á…”
Tiếng kêu gào thảm thiết bất chợt vang lên.
Tiết Nguyên Cát cảm thấy xương sườn ở lồng ngực sắp vỡ nát, hốt hoảng hét lên: “Thả bọn họ đi!”
Nhiếp Khải Quân vội vàng khuyên ngăn: “Chúng ta không thể thả họ đi được! Có bọn họ ở đây, cậu ta còn e sợ.
Nếu không một mình cậu ta có thể giết hết chúng ta!”
Tiết Nguyên Cát cũng không phải đồ đần, đương nhiên hiểu được điều này.
Nhưng vừa rồi ông ta mới dạo qua cửa địa ngục một lần, bây giờ lại bị cơn đau ở ngực giày vò sắp ngất”.
Ông ta thực sự sợ Dương Chấn, không muốn trải nghiệm cảm giác kề cận cái chết thêm một lần nào nữa.
“Xem ra Nhị vương tử chê mình sống quá lâu.
Vậy thì để tôi tiễn ông lên đường nhé”.
Dương Chấn lạnh giọng nói: “Nhưng ông yên tâm, sau khi ông chết, đám người này cũng sẽ đi theo ông xuống suối vàng, sẽ không cô đơn đâu”.
Nói xong, anh lại dồn sức giẫm xuống.
Khí thế khủng bố tỏa ra từ người Dương Chấn khiến Nhiếp Khải Quân có cảm giác, dường như anh thực sự định giết người.
“Thả họ đi!”
Cuối cùng Nhiếp Khải Quân cũng không chịu nổi áp lực của Dương Chấn, lớn tiếng quát.
Dương Chấn không nhiều lời, lập tức thu chân về.
Lồng ngực Tiết Nguyên Cát nhẹ bẫng.
Thì ra đây chính là cảm giác sống sót!
Lần đầu tiên ông ta thấy nản lòng, bỗng nhiên không muốn ở lại Yến Đô nữa, không muốn tiếp tục tranh đoạt quyền thừa kế nữa.
Bây giờ ông ta chỉ muốn sống.
Nhưng Tiết Nguyên Bá đã chết..