Mãi đến khi rời khỏi biệt thự của Tiết Nguyên Cát, Mã Siêu mới cau mày hỏi: “Anh Chấn, Tiết Nguyên Cát này đúng là rất có tài, co được duỗi được.
Loại người như ông ta rất nguy hiểm, nếu không trừ khử sẽ để lại tai họa ngầm”.
Dương Chấn nói: “Bây giờ ông ta chưa thể chết được.
Tiết Nguyên Bá vừa mới bị giết, nếu ông ta cũng chết, Tiết Vương sẽ mất hai đứa con trai.
Cậu nghĩ Tiết Vương sẽ cam lòng để yên sao?”
Mã Siêu lắc đầu: “Xem ra đồ khốn này thực sự không thể chết”.
Bỗng anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó,, kinh ngạc hỏi: “Vậy là vừa nãy anh không hề có ý định giết Tiết Nguyên Cát, tất cả đều là kế hoạch của anh sao?”
Dương Chấn gật đầu đáp: “Chỉ khi con người tự trải nghiệm cảm giác kề cận cái chết mới biết mạng sống quan trọng nhường nào.
Tiết Nguyên Cát là Nhị vương tử nhà họ Tiết, chắc là chưa từng trải qua chuyện này”.
“Tôi tỏ ra muốn giết ông ta chính là để ông ta hiểu rõ, tôi có thể dễ dàng lấy mạng ông ta”.
“Đây cũng là lý do vì sao cuối cùng tôi thả ông ta ra dù có mấy chục khẩu súng nhằm vào tôi nhưng ông ta vẫn không dám hạ lệnh nổ súng”.
“Ông ta là Nhị vương tử nhà họ Tiết, chắc chắn đã từng gặp rất nhiều người có tài năng đặc biệt.
Tôi thể hiện thực lực mạnh mẽ để ông ta thấy tôi không hề thua kém họ”.
“Ông ta vừa mới suýt chết một lần, sao có thể đánh cược tính mạng của chính mình thêm lần nữa? Ít nhất là bây giờ ông ta không dám nên mới cúi đầu xin lỗi, tự nhận bồi thường”.
Nghe Dương Chấn giải thích, Mã Siêu mới tỉnh ngộ, áy náy nói: “Xin lỗi anh, trước đó là em hiểu lầm anh, còn tưởng anh đã mất đi nhiệt huyết.
Thì ra là anh đang bày mưu tính kế”.
Dương Chấn vỗ vai anh ta nói: “Anh em với nhau nói xin lỗi làm gì”.
“Bây giờ chúng ta trở về xã hội rồi, phải dùng quy củ của xã hội để làm việc”.
“Không phải tôi mất đi nhiệt huyết, mà là bên cạnh tôi có quá nhiều người cần bảo vệ, không thể sống vô tình vô nghĩa, cũng không thể độc địa tàn nhẫn.
Cho nên với một số việc khi chưa nắm chắc tôi chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp”.
Mã Siêu gật đầu: “Em hiểu rồi.
Anh yên tâm, sau này em cũng sẽ nghĩ kĩ trước khi làm, không chỉ biết chém giết nữa”.
Hai người ngày càng cách xa biệt thự.
Cùng lúc đó ở trong biệt thự.
Đến khi bóng dáng của Dương Chấn hoàn toàn biến mất, Tiết Nguyên Cát mới như trút được gánh nặng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vừa nãy ông ta vẫn luôn giả vờ trấn tĩnh.
Dương Chấn chèn ép quá kinh khủng khiến ông ta không dám tung chiêu tiếp theo.
“Nhị vương tử, chúng ta thực sự tha cho Dương Chấn sao?”
Nhiếp Khải Quân không cam lòng hỏi.
Tiết Nguyên Cát đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe sáng.
Ông ta không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Nói chính xác là tạm thời tha cho cậu ta một mạng”.
Nhiếp Khải Quân nghe vậy lập tức hiểu ra.
“Tôi hiểu rồi.
Nhị vương tử nghĩ tạm thời không cần phải đối đầu căng thẳng với Dương Chấn.
Nhưng cũng không có nghĩa là sau khi ông nắm quyền ở Yến Đô sẽ không làm gì cậu ta”.
Nhiếp Khải Quân vỡ lẽ: “Mục đích chúng ta đến Yến Đô là để chiếm đoạt Yến Đô.
Nếu Dương Chấn đã không chịu theo chúng ta, các gia tộc khác muốn thuần phục cậu ta cũng sẽ vô vọng”.
“Chỉ cần Dương Chấn không nhúng tay vào chuyện của Yến Đô, chúng ta sẽ có cơ hội thành công rất lớn.
Đến lúc đó toàn bộ Yến Đô đều do chúng ta định đoạt.
Dù chúng ta không ra tay cũng sẽ có rất nhiều người chủ động tới khiêu khích Dương Chấn”.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Tiết Nguyên Cát im lặng thừa nhận, híp mắt nói: “Tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Cậu ta nhất định phải chết!”
Nhiếp Khải Quân có thể cảm nhận được sát khí của ông ta, không khỏi rùng mình một cái.
“Lan truyền tin tức Dương Chấn là bạn bè thân thiết của tôi.
Cậu ta không có ý định nhúng tay vào chuyện của Yến Đô, không ai được động tới cậu ta”.
Tiết Nguyên Cát lại nói..