Chàng Rể Chiến Thần


Tiết Vương hít sâu một hơi, lập tức nhìn lão ta nói: “Ông hãy tới Yến Đô một chuyến thăm dò người trẻ tuổi kia đi”.

Lão già áo vải sững sờ, lập tức cau mày: “Tiết Vương, tôi nghĩ bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Một khi tung tích của tôi bị phát hiện, chỉ sợ các Hoàng tộc và Vương tộc khác cũng sẽ không từ bỏ ý đồ”.

“Việc quan trọng nhất cần làm hiện giờ là phải nhanh chóng nắm quyền ở Yến Đô.

Dù không thể hoàn toàn kiểm soát cũng phải nắm được quyền lên tiếng”.

Tiết Vương lắc đầu đáp: “Bây giờ tôi không còn để ý nhiều như vậy.

Tôi chỉ muốn biết cái chết của Nguyên Bá có liên quan tới người trẻ tuổi kia hay không”.

“Nếu không có là tốt nhất.

Chỉ cần cậu ta làm việc cho tôi, muốn kiểm soát toàn bộ Yến Đô cũng không phải không thể”.

Lão già áo vải đã hiểu được ý của Tiết Vương.

Hiện giờ bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc đều thèm muốn chiếm đoạt Yến Đô.

Vương tộc không thể đấu lại được Hoàng tộc.

Thế nhưng nếu có thể tìm được một người phát ngôn phù hợp cho nhà họ Tiết ở Yến Đô, vậy thì nhà họ Tiết sẽ có nhiều quyền lên tiếng hơn.


“Nếu cái chết của Tam vương tử thực sự do cậu ta gây ra thì sao?”
Lão già áo vải bỗng nhiên hỏi.

Ánh mắt Tiết Vương xẹt qua một tia sát khí: “Giết!”
Lão già áo vải là cấp dưới thân thiết nhất của Tiết Vương, đi theo lão ta từ khi hai người còn rất nhỏ.

Bao nhiêu năm nay, lão già áo vải đã lập được vô số công lao cho nhà họ Tiết.

Lão ta cũng là người duy nhất trong gia tộc được Tiết Vương coi như anh em khác họ.

Dù là vương tử, công chúa nhà họ Tiết gặp được lão ta cũng phải cung kính gọi một tiếng ông Đỗ.

Người nhà họ Tiết đã quên mất tên của lão ta, tất cả đều gọi là ông Đỗ.

Dần dà, ông Đỗ cũng trở thành tên gọi của lão ta.

Ông Đỗ thấy Tiết Vương nổi lên sát khí, bèn nói: “Nếu người trẻ tuổi kia là người của Tướng quân biên giới phía Bắc, sợ là giết cậu ta sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho nhà họ Tiết”.

“Biên giới phía Bắc nổi tiếng thích bao che cho thuộc hạ.

Đừng nói là người thân cận với Tướng quân, dù chỉ là một người lính bình thường đã giải ngũ bị ám sát, bọn họ cũng phải tra bằng được hung thủ”.

Tiết Vương nhíu mày, không phải không biết biên giới phía Bắc rất bao che cho người mình.


Nhưng lần này người chết là đứa con trai lão ta yêu thương nhất.

Lão ta vốn định truyền lại vị trí Tiết Vương cho Tiết Nguyên Bá, nào ngờ ông ta lại chết.

“Giết!”
Tiết Vương im lặng một lúc, giọng điệu cực kỳ kiên định.

Ông Đỗ gật đầu không thuyết phục nữa.

Khuyên rồi mà Tiết Vương vẫn quyết tâm muốn giết, vậy thì khuyên nữa cũng vô dụng.

Cùng lúc đó ở tập đoàn Nhạn Chấn.

Dương Chấn rất bất ngờ vì tin Tiết Nguyên Bá chết vì tranh giành quyền lực trong gia tộc mới được tung ra chưa được nửa tiếng, Lạc Khải đã báo tin tốt.

Thế lực bí ẩn âm thầm chèn ép tập đoàn Nhạn Chấn đã biến mất.

Nhờ sự dẫn dắt của Lạc Khải, giá cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Chấn không chỉ ngừng giảm mà còn tăng lên không ít.

“Không hổ là Tiết Vương, làm việc rất quyết đoán!”
Dương Chấn híp mắt lại, dễ dàng đoán được Tiết Vương đã bắt Tiết Nguyên Cát ngừng chèn ép tập đoàn Nhạn Chấn.

Tập đoàn Nhạn Chấn đã ổn định trở lại nhưng anh vẫn còn lo lắng.

Chỉ một nhà họ Tiết đã khiến anh sứt đầu mẻ trán.

Vậy thì phải đối phó tám Hoàng tộc và Vương tộc còn lại thế nào?
Đúng là người tài mang tội.

Chỉ vì có người tung tin nói anh muốn xưng Vương ở Yến Đô đã phá vỡ sự yên ổn suốt trăm năm của Yến Đô.

Dù là Hoàng Tộc hay Vương tộc đều có thể dễ dàng tra ra được, anh rất có quyền lực ở Yến Đô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận