Chàng Rể Của Tổng Tài


Lời Trương Lan Phượng vừa nói, Hoàng Thiên trong phòng bếp nghe rõ ràng.
Quả thật người ta dù có tốt tính đến đâu cũng không chịu bà mẹ chồng như vậy.
Trương Lan Phượng có chút ngượng ngùng nhìn Hoàng Thiên di ra.
Dù thế nào đi nữa, Hoàng Thiên và con gái bà ta cũng là vợ chồng hợp pháp, trước khi ly hôn, bà ta sẽ tìm nhà chồng khác cho con gái.
“Càng ngày càng láo xược, mày còn không gọi tao là mẹ nữa, còn dám gọi thẳng tên tao?”
Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, muốn bóp chết anh.
“Chỉ dựa vào những gì bà vừa nói, bà không đủ tư cách để tôi gọi bằng mẹ.”
Hoàng Thiên nói.
“Mày!”
Trương Lan Phượng tức nghẹn: “Những lời tao vừa nói có vấn đề gì à? Một thằng phế vật như mày mà xứng với con gái tao sao?”
“Ha ha.”
Hoàng Thiên chỉ cười lạnh, không muốn cùng Trương Lan Phượng tranh cãi nữa.
Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên như thế nào cũng không vừa mắt, Hoàng Thiên càng nói, bà ta càng tức giận.
Nếu ngay từ đầu con gái bà ta chấp nhận sự theo đuổi của Trịnh Hiếu Phong thì tốt rồi, và bây giờ cũng không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.
“Ngọc An, cho dù thế nào cũng phải nghe theo mẹ, buổi chiều con phải đến gặp Trịnh Hiếu Phong.”
Trương Lan Phượng khuyên Lâm Ngọc An.
“Mẹ, con thật sự không muốn liên quan gì đến Trịnh Hiếu Phong.”
Lâm Ngọc An vô cùng xấu hổ.
“Đây không còn là việc cá nhân của con nữa, chuyện này còn liên quan đến vấn đề sống còn của nhà họ Lâm chúng ta.

Coi như vì linh hồn của cha con trên thiên đường, con đến đó có được không?”
Trương Lan Phượng chơi chiêu đánh vào cảm xúc.
Lâm Ngọc An im lặng.
Bây giờ, dường như không còn con Được như xưa.
Từ lâu cô đã biết rằng để xây sơn trang Cầm Viên còn dang dở thì cần ít nhất gần ba mươi tỷ.
Cha cô không còn nữa, cô đi vay ngân hàng trong hoàn cảnh hiện tại rất khó được chấp nhận.
“Con ngoan, chiều nay mẹ đi với con thì sao?”
Trương Lan Phượng tranh thủ nói thêm.
Mình Lâm Ngọc An thực sự tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng nói: “Mẹ, mẹ đừng ép con, con sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Được, được rồi, con bé này thật là, cơ hội bày ra cái trước mắt phải biết nắm lấy chứ.”
Trương Lan Phượng xoay người trở về phòng với biểu cảm bất lực vì không bảo được con.
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Cô biết những gì mẹ cô nói hôm nay là một sự sỉ nhục lớn đối với Hoàng Thiên.
“Anh đừng để bụng những lời mẹ nói.”
Lâm Ngọc An nói nhỏ với Hoàng Thiên.
Vốn dĩ Hoàng Thiên rất buồn bực, nhưng anh không ngờ người vợ vốn lạnh như băng lại thực sự quan tâm đến cảm xúc của anh một lần.
“Không có gì.”
Hoàng Thiên nói xong liền xoay người trở lại phòng bếp nấu cơm trưa.
Lâm Ngọc An không biết phải diễn tả ra sao, cô biết mẹ cô luôn không quá coi trọng Hoàng Thiên, nhưng Hoàng Thiên đã miễn cưỡng chấp nhận, hơn ba năm nay, không có người đàn ông nào có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy.
Cô thậm chí còn không cho anh một cuộc sống lứa đôi cơ bản nhất, điều đó thực sự không công bằng với anh.
Nếu anh không vô dụng như vậy thì thật tốt, haizz… Lâm Ngọc An nghĩ đến đây trong lòng khẽ thở dài, cô cảm thấy lòng mình lúc này thật rối rắm.
Đang miên man suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.
Lâm Ngọc An mở cửa và sửng sốt trong giây lát.
Đứng ở cửa là gia đình của bác cả.
Kể từ khi gia đình của Lâm Ngọc An thay đồi, về cơ bản tất cả những người thân của cô đều giống như vị thần tránh bệnh dịch, và không ai trong số họ liên lạc với gia đình cô.
Bao gồm cả gia đình bác cả Trương Lan Hương, họ đã không liên lạc suốt ba năm qua.
Loại chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên.
Ai ngờ hôm nay gia đình này lại có mặt ở đây, trên tay còn có nhiều quà.
“Bác, bác mau vào đi.”
Lâm Ngọc An mời gia đình Trương Lan Hương vào nhà, dù sao đây cũng là bác ruột của cô.
“ồ, Ngọc An thực sự càng ngày càng xinh đẹp, mẹ con có ở nhà không?”
Trương Lan Hương mỉm cười, và sau khi khen Lâm Ngọc An, bà ta bước vào nhà cùng chồng và con gái.
“Mẹ con đang ở nhà.”
Trương Lan Phượng nghe thấy tiếng động trong phòng, và cô cũng rất ngạc nhiên vì em họ của cô lại thực sự đến thăm.
Sau vài câu chào hỏi, Trần Giang, con gái của Trương Lan Hương, mỉm cười và nói với Trương Lan Phượng: “Dì hai, để con giới thiệu với dì.

Đây là bạn trai của con, Đặng Nam, người làm quản lý cấp cao trong bộ phận dự án quốc tế toàn cầu.

Chúng con sẽ kết hôn vào cuối năm nay.”
Khi cô ta nói điều này, Trần Giang trông tự hào và nắm tay Đặng Nam.
Đặng Nam ăn mặc rất đẹp, lịch sự chào hỏi Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An.
Nhìn thấy Đặng Nam thể hiện tài năng, Trương Lan Phượng cảm thấy không ổn.
Dù cao ráo, xinh đẹp nhưng Trần Giang vẫn kém xa con gái Lâm Ngọc An.
Nhưng nhìn con rể họ đang tìm, rồi lại nhìn con rể Hoàng Thiên, quả là không thể so sánh được!
Trương Lan Phượng càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt rất xấu.
Trương Lan Hương rất thích thể hiện, vì vậy bà ta cười và hỏi Trương Lan Phượng: “Em gái, chồng Ngọc An không ở nhà à?”
Đây thật sự là chuyện bà ta không muốn nhắc đến nhất, Trương Lan Phượng tức giận đến mức thật muốn xông vào bếp đánh Hoàng Thiên một trận.
Nếu không có tên con rề vô dụng này, những năm này đã không nhục nhã như vậy.
“Đang nấu ăn trong nhà bếp.”
Trương Lan Phượng lúng túng nói.
“He he, để em xem nào, Ngọc An giỏi thật đấy, tìm được một người chồng tử tế như vậy.”
Trần Giang ôm eo Đặng Nam và nhìn Lâm Ngọc An cười.
Ai cũng có thể nghe ra Trần Giang đang chế giễu, thể hiện sự vượt trội của mình trước Lâm Ngọc An.
Thực ra, Trần Giang làm vậy là có lý do, Lâm Ngọc An thông minh và xinh đẹp hơn cô từ khi còn nhỏ, lại có tư tưởng so sánh nên cô ta luôn không phục.
Lâm Ngọc An có thể nghe thấy rằng Trần Giang đang chế giễu cô, nhưng cô không đáp trả.

Sau cùng, tốt hơn là nên kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt.
“Ổ? Anh rể nấu ăn được sao, để anh ấy ra ngoài để em làm quen đi.”
Đặng Nam giả vờ ngạc nhiên.
“Đúng đấy, Lan Phượng, để con rể của em ra để làm quen với mấy đứa Đặng Nam đi”
Lúc này Trần Khương Bình, cha của Trần Giang nói.
Trương Lan Phượng biết không thể trốn tránh, liền kêu vào phòng bếp: “Hoàng Thiên ra ngoài gặp khách!”
Hoàng Thiên có thể nghe thấy mọi thứ trong phòng bếp, sở dĩ anh chưa ra ngoài là vì anh biết mẹ vợ luôn cho rằng anh khiến bà ta bẽ mặt, nên khi tránh được thì cố tránh gặp khách.
Bây giờ trốn không được, Hoàng Thiên đành phải ra khỏi bếp.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đeo tạp dề ở eo, mùi khói dầu bốc ra, Trần Giang khit mũi.
Đặng Nam đã nghe Trần Giang nói từ lâu rằng chồng của Lâm Ngọc An là một phế thải tiêu chuẩn, nhìn thấy Hoàng Thiên vào lúc này, Đặng Nam thực sự khinh thường anh.
“Đây là bạn trai của chị Giang của con, Đặng Nam, hãy làm quen với nhau đi “
Trương Lan Phượng tức giận ra lệnh cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đi tới chỗ Đặng Nam vươn tay: “Xin chào Đặng, tôi tên Hoàng Thiên.”
Đặng Nam liếc nhìn bàn tay Hoàng Thiên đưa ra, trên đó vẫn còn dính chút vết dầu, anh ta không nhịn được mà nhíu mày.
“Không có gì.”
Đặng Nam lạnh lùng nói, nhưng không có bắt tay Hoàng Thiên.
Điều này rất bất lịch sự, lần đầu tiên gặp mặt, Hoàng Thiên đã chủ động bắt tay, nhưng Đặng Nam lại không bắt tay lại.
Cực kỳ gượng gạo.
Hoàng Thiên đành phải rút tay về, nhìn về phía Đặng Nam, phát hiện người đàn ông họ Đặng nhìn với ánh mắt cực kỳ tỉ tiện, mắt lại nheo lại, thỉnh thoảng lại vô tình liếc nhìn Lâm Ngọc An.
Điều này làm cho Hoàng Thiên rất khó chịu, và anh chỉ đơn giản là chặn Lâm Ngọc An phía sau mình để ngăn chặn ánh mắt quấy rối của Đặng Nam.
Đặng Nam bị Hoàng Thiên làm cho ngượng ngùng, Trương Lan Phượng có thể thấy rõ ràng, trong lòng càng thêm bất mãn Hoàng Thiên, cho rằng tên vô dụng này lại khiến bà ta mất mặt.
Đề không xấu hồ như vậy, Trương Lan Phượng nói với Trần Giang: “Trần Giang, dì nghe nói rằng lương của Tập đoàn quốc tế toàn cầu là tốt nhất trong thành phố.

Bạn trai của con là một giám đốc điều hành cấp cao ở đó, chắc mức lương của bạn trai con phải rất cao đúng không?”
“Ha ha, vậy đó, lương hàng năm của Đặng Nam là hơn sáu trăm triệu.” Trần Giang cười tự hào.
“Mới còn trẻ mà đã hứa hẹn như thế, lương hàng năm cao như vậy.” Trương Lan Phượng ghen tị nói.
“Không sao đâu, Đặng Nam nhà chúng con không có gì khác, chỉ có năng lực tốt và tinh thần cầu tiến mà thôi.”
Trần Giang đắc thắng nói, vẫn không quên liếc Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An hiểu rằng Trần Giang đang khoe khoang với cô, nhưng cô cảm thấy rằng mình phải thua kém chồng của Trần Giang, vì vậy cô phải giả vờ như không nghe thấy.
“Trần Giang, dì hai của con thực sự rất ghen tị, con có thể tự mình kiếm tiền, Đặng Nam lại kiếm được nhiều như vậy, thật là một cuộc sống tốt! Không giống như gia đình của dì, cuộc sống của Ngọc An rất khó khăn, con bé là người duy nhất ra ngoài kiếm tiền để nuôi gia đình …”
Khi Trương Lan Phượng nói điều này, bà ta nhìn Hoàng Thiên một cái nhìn dữ dội, cảm thấy rất tức giận.
“Lan Phượng, đừng bi quan, hiện tại, cơ hội không phải ở đây sao? Cậu chủ nhà họ Hoàng chuẩn bị xây công viên nước, đối diện trang viên Cầm Viên.

Trang viên Cầm Viên mà anh rể tôi để lại giờ đã thành bảo bối rồi.”
Trương Lan Hương cười nói.
Nghe vậy, Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An nhìn nhau, và họ đều hiểu.
Hèn chỉ họ hàng ba năm không về thăm nhà đều đến, nghe nhà bọn họ sắp nổi lên nên mới đến thăm, đúng là thực dụng.
“Đúng vậy, bây giờ tôi rất biết ơn cậu chủ Hoàng đó.

Nếu không có chuyện này, gia đình chúng tôi sẽ không bao giờ có thể phát triển được.

Tôi chỉ không biết cậu chủ Hoàng ở đâu, nếu không tôi phải đích thân cảm ơn cậu ấy!“ Trương Lan Phượng nói một cách kích động “Dì hai, Tập đoàn quốc tế toàn cầu là tài sản của nhà họ Hoàng.

Đặng Nam là giám đốc cấp cao của bộ phận dự án.
Chuyện công viên nước là do Đặng Nam phụ trách, ha ha.”
Trần Giang giới thiệu một cách tự hào.
Đặng Nam nghe xong cảm thấy vui sướng, trong lòng đột nhiên có chút bay bổng.
“Vậy, Đặng Nam, anh đã từng gặp cậu hủ Hoàng chưa?” Lâm Ngọc An tò mò hỏi Đặng Nam, dù sao cô cũng rất tò mò về cậu chủ Hoàng ở Hà Nội, và cô cũng rất cảm kích.
Khi Đặng Nam nhìn thấy Lâm Ngọc An ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta đã bị thu hút bởi vẻ đẹp và khí chất của Lâm Ngọc An.
Trong lòng anh ta đã so sánh, Lâm Ngọc An tốt hơn Trần Giang rất nhiều.
Nhìn thấy Lâm Ngọc An chủ động nói chuyện với anh ta khiến anh ta cảm thấy bối rối.
Để tỏ ra mình cao thượng trước mặt Lâm Ngọc An, Đặng Nam mỉm cười nhìn Lâm Ngọc An nói: “Tôi đã từng gặp rồi, tối hôm qua tôi cũng đã uống rượu với cậu chủ Hoàng.

Cậu chủ Hoàng rất trầm tính.

Khi cụng ly thì luôn uống hết…”
Sau khi nghe điều này, Trương Lan Phượng thực sự ngưỡng mộ Đặng Nam.
Thật may mắn khi có thể uống rượu với cậu chủ Hoàng ở Hà Nội.

Thật là một vinh dự lớn!
Lâm Ngọc An trong lòng cũng rất ghen tị, xem ra người bạn trai mà Trần Giang tìm kiếm thực sự có năng lực, có thể uống rượu với cậu chủ Hoàng.
Hoàng Thiên hơi sững sờ khi nghe, nhìn Đặng Nam đang nói về mình mà cảm thấy không nói nên lời.
M* kiếp, cậu chủ Trịnh đã không biết xấu hổ, tên Đặng Nam này còn hơn thế nữa, tôi uống rượu với anh khi nào vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui