Chàng Rể Của Tổng Tài


Hoàng Thiên thật sự cảm thấy rất nực cười, phụ nữ thì sao? Là phụ nữ thì có thể làm loạn à? Ai cho cô ta cái đặc quyền vô lí đó thế?
“Thế nào, tôi đánh cái gã người nước ngoài ngu xuẩn này nên cô đau lòng à?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Từ Lan Doanh.
Nếu là mọi khi thì Từ Lan Doanh đã nhảy lên cào Hoàng Thiên từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ cô ta không dám, cô ta chỉ là một kẻ chỉ biết ức hiếp kẻ yếu thôi, gặp phải người mạnh như Hoàng Thiên thì cô ta không dám lên mặt dạy đời nữa.
“Hừ, mày mới là kẻ ngu xuẩn ấy, Smith là bạn trai của tao, tao không đau lòng anh ấy thì đau lòng ai?” Từ Lan Doanh vẫn không biết điều, lí nhí nói.
Chát!
Hoàng Thiên không thèm nể nang gì Từ Lan Doanh, lại tát cô ta một cái.
“Cô cho rằng có bạn trai là người nước ngoài thì đáng để tự hào lắm à? Cô tìm một kẻ thế nào làm bạn trai thì tôi không xen vào, nhưng cô đừng có mà ỷ vào việc có bạn trai là nước ngoài để ra ngoài lấn hiếp người khác!” Hoàng Thiên chỉ vào mũi Từ Lan Doanh mà mắng.
Mặt Từ Lan Doang nóng phừng phừng lên, cô ta bị Hoàng Thiên đánh nhiều đến mức choáng đầu hoa mắt.
Giờ phút này, cô ta hoàn toàn hoài nghi về cuộc sống.

Hơn nữa, cô ta cũng phát hiện Hoàng Thiên không giống như những người đàn ông bình thường khác.

Anh không hề quan tâm đó là đàn ông hay phụ nữ.

Hai cái tát vừa rồi làm cô ta phải xây xẩm mặt mày.
“Tôi bạo lực với người khác hồi nào? Hu hu hu, anh đánh phụ nữ, anh mới là kẻ bạo lực…’ Từ Lan Doanh òa khóc để được những người đang vây xem bênh vực.
Nhưng cô ta đã tính sai, không những không có ai bênh vực cho cô ta mà ngược lại đều cảm thấy cô ta rất đáng bị đánh.
“Đánh em dâu và mẹ vợ tôi như thế mà không phải bạo lực sao? Em dâu tôi đắc tội cô thế nào mà cô lại dám đánh con bé đến vậy? Không phải do con bé đẹp hơn cô gấp trăm lần nên cô đố ky à?”
Bao giờ Hoàng Thiên cũng nói trúng tim đen, bây giờ cũng vậy, vừa mở miệng đã nói trúng phóc cái gai trong lòng Từ Lan Doanh.
Quả thật là vậy, sở dĩ Từ Lan Doanh đến tìm Lâm Huỳnh Mai gây chuyện là vì cô ta ghen tị với ngoại hình của cô ấy.
“Mày, mày nói bậy nói bạ gì đây! Làm gì có chuyện đó!”
Từ Lan Doanh lắp ba lắp bắp mà phản bác, nhưng ai cũng có thể thấy được cô ta đã bị nói trúng tim đen, bằng chứng là biểu hiện vừa xấu hổ vừa tức giận này.
Hoàng Thiên cười ha ha, nói với Từ Lan Doanh: “Được thôi, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô, cút với thằng bạn trai ngu đần của cô đi.”
Từ Lan Doanh đã định chửi rủa Hoàng Thiên thêm một câu, nhưng nghĩ tới kết cục mà Khổng Vượng Tài phải chịu vừa rồi, cô ta bèn nhịn xuống, không dám nói ra.
Lại gần Smith, Từ Lan Doanh muốn kéo con hàng này lên nhưng Smith không đứng dậy nổi.

Anh ta bị Hoàng Thiên ra tay đánh quá nặng.
Hoàng Thiên không để ý đến Smith và Từ Lan Doanh nữa, nói với Lâm Ngọc An: “Chúng ta về nhà đi.”
“Vâng!” Lâm Ngọc An nhẹ gật đầu một cái.
Cô thật sự vô cùng sùng bái Hoàng Thiên, gần đây ở anh có một sự thay đổi rất lớn, có thể đem đến cho cô niềm vui bất ngờ vào bất cứ lúc nào.
Lâm Huỳnh Mai chạy tới khoác lấy cánh tay Hoàng Thiên, vừa cười vừa nói: “Anh rể, may mà có anh ở đây, chứ không thì em đã bị tức chết rồi.”
Thấy trên mặt Lâm Huỳnh Mai còn dấu tay hơi hồng hồng, Hoàng Thiên sờ đâu cô ấy và nói: “Đã vậy rồi mà còn cười được, em đúng là không tim không phổi mà.”
“Hì hì.

Giờ người đánh em còn thảm hơn cả em, vậy là đủ rồi ạ.” Lâm Huỳnh Mai nở nụ cười đầy đáng yêu.
Vừa rồi Hoàng Thiên có biểu hiện mạnh mẽ đầy khí thế như vậy, Trương Lan Phượng cũng không thể không phục, chẳng qua bà ta có thành kiến quá sâu với Hoàng Thiên nên không hề nói lấy một câu, bày ra vẻ mặt khó chịu như Hoàng Thiên thiếu nợ bà ta vậy.
Hoàng Thiên cũng không trông chờ gì vào việc Trương Lan Phượng sẽ tỏ ra mang ơn, cảm kích mình, chỉ cần con cọp cái này đừng cư xử quá đáng với anh là được rồi.
Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An và những người khác về nhà.

Qua một đêm bình thường như mọi ngày, vào sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên cùng nhau ăn sáng, sau đó Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An đi làm.
Trong thời gian qua, Lâm Ngọc An nghỉ việc trên công ty nên có rất nhiều công việc bị tồn đọng.

Hôm nay cô định xử lý những công việc ấy cho xong.
Sau khi đưa Lâm Ngọc An đến Công ty Nguyên Đạt, Hoàng Thiên bèn lái xe đến Trung tâm giải trí của Tiêu Tấn.
Bây giờ Cảnh Thiều Trung đang còn ở trong Trung tâm giải trí của Tiêu Tấn, không biết tình hình như thế nào rồi, Hoàng Thiên rất lo lắng cho anh ta.

Dù sao Cảnh Thiều Trung cũng vì đã không đối nghịch với Hoàng Thiên nên mới bị ông già Đinh Quang Anh kia làm gấy tay chân.

Lúc nào Hoàng Thiên cũng cảm thấy hơi băn khoăn trong lòng.
“Anh Thiên, anh tới rồi ạ!” Khi nhìn thấy Hoàng Thiên, tất cả các nhân việc làm việc trong Trung tâm giải trí đầu cúi người xuống chào, vô cùng cung kính.
Không vậy thì phải làm sao, ông chủ Tiêu Tấn của bọn họ mà gặp Hoàng Thiên thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cơ mà, huống gì là họ?
Tiêu Tấn nghe cấp dưới báo tin thì vội vàng đi ra đón, cười niềm nở nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên đến thăm Cảnh Thiều Trung à?”
Nghe anh ta nói vậy, Hoàng Thiên thản nhiên cười một tiếng, nói: “Đúng vậy,giờ anh ta thế nào rồi?”
“Đào Văn Lâm đã giúp anh ta nối xương về vị trí, cũng đã bôi thuốc rồi, nhưng không biết liệu tay chân của anh ta có thể lành lặn, trở về trạng thái như ban đầu không nữa.”
Tiêu Tấn lắc đầu, báo cho Hoàng Thiên biết.
Hoàng Thiên không nói gì.

Mặc dù anh rất tin tưởng vào khả năng chữa bệnh của Đào Văn Lâm, nhưng cả tay lẫn chân Cảnh Thiều Trung đều đã bị gấy, muốn khôi phục ư, đâu dễ dàng như vậy?
Hoàng Thiên lên tiếng: “Dẫn tôi đi xem anh ta đi.”
Tiêu Tấn vội gật đầu đồng ý, dẫn đường cho Hoàng Thiên đi vào một căn phòng sang trọng ở tầng trên.
Lúc này, Cảnh Thiều Trung đang nằm trên một cái giường lớn, tay chân anh ta đều quấn kín băng gạc, nhìn vào còn có thể thấp thoáng thấy có thuốc thấm ra.
Thấy người đến là Hoàng Thiên, vẻ mặt của Cảnh Thiều Trung trông vô cùng kích động, anh ta còn định giãy giụa ngồi dậy nhưng đã bị Hoàng Thiên nhanh tay giữ lại.
Hoàng Thiên hỏi han: “Đừng cựa quậy!
Anh thấy sao rồi?”
Trong lòng Cảnh Thiều Trung đang rất xúc động, anh ta nhận thấy được người ân nhân này của mình vô cùng tốt tính.

Cảnh Thiều Trung không hề nghĩ rằng Hoàng Thiên lại quan tâm đến việc mình bị thương như vậy.
“Cậu Thiên, tôi cảm giác đã tốt hơn nhiều rồi, phiền cậu quan tâm quá…” Nói đến đây, Cảnh Thiều Trung nghẹn ngào, không nói gì được nữa.
Hoàng Thiên cũng cảm thấy cảm khái, anh phát hiện Cảnh Thiều Trung là một người trọng nghĩa, loại người này rất đáng kết giao.
Hoàng Thiên nói với Cảnh Thiều Trung: “Đừng nói nhiều nữa, khi nào vết thương của anh lành rồi thì anh đi theo Tiêu Tấn làm việc đi, sinh hoạt thường ngày vẫn không có vấn đề gì đâu.”
Nghe vậy, Cảnh Thiều Trung cảm kích đến mức ước gì có thể xuống giường quỳ trước mặt anh.
Bây giờ anh ta đã không còn là Đường chủ chi nhánh Hắc Phong Đường nữa, vả lại, một kẻ chuyên đi chém giết đánh người như anh ta hầu như chẳng có hy vọng gì để tìm được một công việc đàng hoàng, việc ăn uống nay đây mai đó sẽ trở thành một vấn đề khó khăn.
Nhưng không ngờ Hoàng Thiên lại sắp xếp công việc xong hết cho anh ta rồi, sao anh ta có thể không biết ơn Hoàng Thiên chứ?
“Cậu Thiên, từ nay về sau, mạng sống của Cảnh Thiều Trung này do cậu nắm giữ!”
Cảnh Thiều Trung kích động, lớn tiếng nói với Hoàng Thiên.
Anh võ vào vai Cảnh Thiều Trung, an ủi nói: “Đừng nói vậy, là anh em cả mà.”
“Nhưng mà không biết anh Tiêu Tấn có muốn nhận một kẻ tàn phế như tôi không nữa…
Cảnh Thiều Trung nhìn Tiêu Tấn với vẻ mặt hổ thẹn.

Anh ta vô cùng lo lắng, nếu Tiêu Tấn không chịu nhận anh ta thì sau này anh †a nên nuôi vợ con thế nào đây?
Tiêu Tấn nghe vậy thì không khỏi bật cười, nói với Cảnh Thiều Trung: “Anh Thiều Trung, Tiêu Tấn này là hạng người như thế sao? Hơn nữa, cả anh Thiên cũng lên tiếng rồi, sao tôi dám không nhận chứ, đúng không?”
Nghe vậy, Cảnh Thiều Trung cũng mỉm cười, vừa định nói gì thì đột nhiên cửa phòng bị ai mở ra, thấy Đào Văn Lâm cầm mâm thuốc đi vào.
Bất chợt nhận ra Hoàng Thiên đang ở đây, Đào Văn Lâm mềm nhũn cả chân, suýt nữa chúi đầu quỳ xuống.
Không sai, Đào Văn Lâm bị Hoàng Thiên đánh cho ra bóng ma tâm lý nên khi vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, sự sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng ông ta như một bản năng.
“Cậu, cậu Thiên tới rồi à…’ Đào Văn Lâm thấp thỏm chào hỏi với Hoàng Thiên, trên khuôn mặt mập mạp là nụ cười vô cùng xấu hổ.
Nhìn thấy Đào Văn Lâm hoảng sợ như thế, Hoàng Thiên hơi buồn cười.

Xem ra ông già này đã khuôn phép hơn rất nhiều rồi, không còn ngang ngược càn rỡ như trước nữa.
Hoàng Thiên cũng không muốn dài dòng với Đào Văn Lâm, hỏi thẳng: “Ông có chắc được một trăm phần trăm là sẽ chữa khỏi cho anh Thiều Trung không?”
“Có chứ.

Cậu Thiên, xin cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho người bạn này của cậu, nếu tôi không thể làm tay chân cậu ta khôi phục như lúc ban đầu thì cậu cứ làm thịt tôi đi!” Đào Văn Lâm rất biết nói chuyện, ông ta vỗ ngực bảo đảm với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên rất hài lòng với biểu hiện của Đào Văn Lâm.

Anh nhìn Đào Văn Lâm, nói: “Thế thì tốt rồi, nếu ông có thể chữa khỏi cho anh ta, tôi sẽ ghi nhớ cái ơn này của ông.”
Nghe anh nói vậy, Đào Văn Lâm gật đầu lia lịa: “Tôi hiểu rồi cậu Thiên, cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Hoàng Thiên nở nụ cười, nói với Đào Văn Lâm: “Ông Lâm à, không cần biết con người ông như thế nào, nhưng tôi hiểu rất rõ ông là một tay bác sĩ rất cừ.”
Đào Văn Lâm nghe anh nói vậy thì thật sự có cảm giác được khen mà mang lòng sợ hãi.
Được Hoàng Thiên khen ngợi, ông ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Nhưng điều quan trọng hơn chính là, Đào Văn Lâm rất muốn đi khỏi thành phố Bắc Ninh này.

Đối với ông ta mà nói, nơi này thật sự rất đáng sợ, mấy “anh lớn” quanh ông ta đều có khả năng sẽ đòi cái mạng già này của ông ta vào bất cứ lúc nào.
Tranh thủ tâm trạng Hoàng Thiên đang vui vẻ, Đào Văn Lâm vội vàng nói: “Cậu Thiên, nếu tôi lập được công thì cậu có thể thả tôi đi không?”
Hoàng Thiên hơi giật mình, anh chưa có ý định để Đào Văn Lâm đi.

Vẫn chưa có gì là bảo đảm khuôn mặt của Lâm Ngọc An sẽ không có dấu vết gì, Hoàng Thiên không muốn liều lĩnh.

Nếu xảy ra vấn đề gì thật thì anh đi đâu để tìm Đào Văn Lâm bây giờ?
Ngay lúc anh định từ chối Đào Văn Lâm thì chợt có người gọi đến cho anh.
Sau khi anh bắt máy, không đợi Hoàng Thiên lên tiếng, ở đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói thật khẽ của một cô gái: “Anh Thiên, anh mau tới công ty đi…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui