Một người liều mình, vạn người chớ địch! Giờ phút này Hoàng Thiên thật sự giết đến đỏ cả mắt, anh không quan tâm mình chém giết bao nhiêu! Tên đầu trọc này là thủ lĩnh nhỏ của Hội Chó Hoang, tại nhà họ Khương, gã rất được coi trọng.
Mà thực lực của tên đầu trọc cũng rất mạnh, cho nên tên khốn này mới kiêu ngạo như vậy.
Thế nhưng khi đấu với Hoàng Thiên, tên đầu trọc liền cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, gã cảm thấy mình tùy thời có thể mất mạng.
Trong lòng chột dạ, có thực lực cũng không phát huy ra được, tên đầu trọc bị Hoàng Thiên làm cho phải lùi liên tiếp về phía sau, mắt thấy sắp không chống đỡ được.
"Mẹ chúng mày.
Bọn mày đều chết hết rồi đấy à? Lên cho tao! Cùng tiến lên cho tao!" Tên đầu trọc giận dữ, quát mấy tên đàn em bên người.
Hơn hai mươi thành viên của Hội Chó Hoang, tất cả đều vọt tới như ong vỡ tổ.
Bao vây Hoàng Thiên và đám người Tiêu Văn Hạ lại.
"Đi chết đi!" Tiêu Văn Hạ vung tay lên, ra lệnh cho mười mấy tên đàn em.
Có thể đi theo Tiêu Văn Hạ, đều là những người biết đánh nhau, mà phải dùng cả mạng sống để đánh, mười mấy người này, không một ai sợ hãi.
Hai bên hỗn loạn một hồi, không tới một phút, liền có mấy người nằm xuống.
"Ha ha, mẹ nó, ông đây vừa mới về tới nhà mà đã có người tìm tới cửa rồi?" Khương Văn Vinh lạnh lùng cười ha ha, nhìn qua Hoàng Linh nói.
"Nhất định là anh tôi tìm tới! Khương Văn Vinh, anh mau thả tôi ra ngoài, nếu không anh ấy sẽ không tha cho anh đâu!" Giọng nói Hoàng Linh run rẩy, trước ngực phập phà phập phồng, nói với Khương Văn Vinh.
Khương Văn Vinh vốn không hề coi ai ra gì, nơi này có hơn hai mươi thành viên của Hội Chó Hoang, coi như Hoàng Thiên có tới thật thì đã sao chứ? img
.