Cái tát này khiến Bạch Kiệt ngã thẳng ra đất.
Bạch Kiệt ôm mặt đứng dậy, tức tới mức ngứa cả răng.
Nhưng cậu ta không dám nói lời khó nghe với Hoàng Thiên, dù sao đang ở chỗ hoang vu vắng người, nếu giết gã ta ở chỗ thế này cũng chẳng có ai biết.
"Anh ơi anh, anh muốn có ba trăm mươi sáu tỷ, tôi thật sự không thể bỏ ra được, hay là anh lấy ít hơn chút, tôi có thể đưa cho anh.
"
Bạch Kiệt nghĩ Hoàng Thiên bắt cậu ta để đòi tiền,vì vậy nhăn mặt thương lượng với Hoàng Thiên.
Đối với cậu ta, chỉ cân bảo vệ được cái mạng chó này thì có tiên hay không cũng không sao cả.
Cho dù đối phương có lấy được tiền thì nhà cậu ta sẽ dùng thế lực của bố cậu ta, tiên vẫn có thể lấy lại được.
Cho nên trước mắt giữ mạng là quan trọng nhất.
Nào ngờ, Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu vẫn nghĩ dùng tiền là có thể mua được cái mạng chó của mình đúng không?”
Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng hỏi Bạch Kiệt.
"Anh, không phải anh bắt tôi là vì tiền sao? Tôi có thể cho anh tiền, xin anh đừng làm hại tôi.
"
Bạch Kiệt nhìn Hoàng Thiên đầy sợ hãi, bây giờ cậu ta đã biết điều rồi, bởi vì cậu ta phát hiện, hình như đối phương thật sự không cần tiền? Không phải vì tiền nên mới đáng sợ.
"Tiên trong nhà tôi rất nhiều.
Tôi tìm cậu không phải vì tiền.
"
Hoàng Thiên nói xong rút dao găm ra, quơ quơ ở trước mặt Bạch Kiệt.
Bạch Kiệt sợ tới mức tè ra quần rồi, tên nhóc này thở phì phò một hồi thì quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên.
"Anh ơi anh, có chuyện gì thì cứ nói tử tế, anh tuyệt đối đừng giết tôi!" Bạch Kiệt ôm đùi Hoàng Thiên kêu khóc nói.
"Nếu mà cậu muốn sống thì ngoan ngoãn phối hợp với tôi, biết chưa?”
Hoàng Thiên ngồi xổm xuống, dao găm đặt trên cổ Bạch Kiệt.
Bạch Kiệt cảm nhận được sự lành lạnh của dao găm, giống như lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu ta, cậu ta đâu còn can đảm đối nghịch với Hoàng Thiên? img
.