Chàng Rể Của Tổng Tài


Tuy nhìn người phụ nữ trung niên này không vừa mắt, nhưng Hoàng Thiên cũng không tỏ thái độ ra.
Dù sao tới nhờ người ta cứu mạng, nếu như chút uất ức cũng không chịu nổi, vậy thì chả còn gì để bàn nữa.
"Dị này, dì bớt giận trước, tôi không phải là người xấu"
Hoàng Thiên liền vội vàng giải thích một câu, lời nói vô cùng khách khí.
Nhưng nào ngờ, người phụ nữ trung niên này nghe thế thì càng tức giận.
Bà ta trừng mắt quát Hoàng Thiên: "Thành phần xấu xa cũng đâu khắc chữ trên mặt, cậu nói cậu là người tốt thì là người tốt à?"
Mẹ nó.
Hoàng Thiên thực sự cạn lời, vậy làm thế nào để chứng minh mình là người tốt? Dường như không có cách nào hết.
"Dì à, tôi thật sự là người tốt, hơn nữa cũng không có mưu đồ gì, chỉ muốn nhờ con gái dì giúp tôi giải độc"
Hoàng Thiên không còn cách nào khác đành nói thật.
Người phụ nữ trung niên này tên là Mai Trân, là mẹ của Phan Thanh Linh, bà ta luôn cay nghiệt như vậy, có thể là vì để tang chồng quá lâu, tâm lý cũng có vấn đề.
Lúc này bà ta nhìn kỹ Hoàng Thiên một phen, không có ấn tượng gì tốt với Hoàng Thiên.

Bởi vì Hoàng Thiên ăn mặc bình thường, mặc dù so với bà ta thì tốt hơn một chút, nhưng so với mấy người có tiền bà ta nhìn thấy ở trên trần, vẫn khá là quê mùa.
Ở đâu mà chả kị nghèo thích người giàu, người như thế thì cả khối.
Mai Trân chính là người như vậy, hiện tại bà ta tính Hoàng Thiên vào phạm trù là người nghèo, cảm thấy người như thế vào nhà mình, chắc chắn không phải kẻ gian cũng là kẻ cắp.
"Hừ, cậu cho rằng nhà tôi là phòng khám à? Trúng độc cậu không tới bệnh viện khám, tìm tới nhà tôi làm gì? Còn là vào buổi tối, con gái tôi ở chung phòng với cậu, cậu cảm thấy hợp lẽ sao?"
Mai Trân lạnh lùng hừ một tiếng, đuổi Hoàng Thiên đi.

Phan Thanh Linh thấy tình huống không thể cứu vãn, cô ấy nhanh chóng đứng ra khuyên giải.
"Mẹ, người này đúng là trúng độc, là nhị sự bá đưa anh ta tới đây, không phải anh ta tự vào đầu"
Phan Thanh Linh vội vàng giải thích giúp Hoàng Thiên một chút.

"Nhị sư bá của con trở lại?"
Mai Trân lập tức sửng sốt hỏi.
"Vâng, nhị sự bá dẫn anh ta tới, kêu con giúp anh ta giải độc."
Phan Thanh Linh nói.
"Vậy thì càng không thể giải độc cho cậu ta! Hừ, nhị sự bá của con chính là một người vô tình vô nghĩa, ra khỏi sự môn đã nhiều năm như vậy cũng không hề trở lại thăm chúng ta! Hiện tại có việc nhờ cậy chúng ta, ông ta mới trở lại!"
Mai Trân cả bụng đầy oán khí, lớn tiếng la hét.
Phan Thanh Linh nghe thể thì nhức đầu, cô ấy vẫn khá hiểu mẹ mình.
Tính tình cố chấp, một khí đã chướng mắt ai thì chắc chắn không cho thái độ tốt.
Hiện tại xem ra, mẹ dường như không thích nhìn thấy Hoàng Thiên này, phải làm sao mới ổn đây?
Mình đã đồng ý giúp Hoàng Thiên giải độc, nói được thì phải làm được.
Trong lòng Phan Thanh Linh suy nghĩ miên man, tuy cô ấy khá đanh đá, nhưng tấm lòng lương thiện, không thể thấy chết mà không cứu được.
"Được rồi, cậu đừng có đứng ngây ra ở đó nữa, lập tức rời khỏi nhà của tôi trước khi tôi phát hỏa".
Lúc này Mai Trân phất tay với Hoàng Thiên, đuổi Hoàng Thiên ra ngoài.
Hoàng Thiên sao có thể rời đi như vậy? Trên Châm Đoạt Hồn có kịch độc, năm ba ngày sẽ phát tác, có thể nói thế giới này người có thể cứu anh, chỉ có cô bé Phan Thanh Linh này thôi.
Trông cậy vào Chu Giang ra tay cứu giúp thì khó hơn lên trời, huống chi, bây giờ còn chưa tìm được Chu Giang.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên có chút bất đắc dĩ, anh nhìn Mai Trân nói: "Dì à, trong người tôi là kịch độc, nếu như dì không cho
con gái dị cứu tôi, tôi chỉ có một con đường chết"
"Cậu chỉ có một con đường chết thì liên quan gì tới tôi? Thật kỳ quái nha, tôi có biết cậu là ai đâu?"
Mai Trân trợn trắng mắt, không khách sáo quát lên với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đè cục tức xuống, anh vẫn có thể khống chế tâm tình, nếu như đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm bùng nổ.
"Mẹ, trị một lúc là được, mẹ đừng để ý được không? Dù sao người này cũng do nhị sự bá đưa về, nếu như thấy chết mà không cứu sao con ăn nói với nhị sự bá được?"
Lúc này Phan Thanh Linh khuyên nhủ.
Mai Trân nghe vậy trừng mắt nói với Phan Thanh Linh: "Con ăn nói gì với ông ta? Có cái gì mà để nói? Nhị sư bá của con là cái thá gì chứ!"
"Me..."
Phan Thanh Linh cũng say rồi, cô ấy biết mẹ mình từ trước đến nay ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng không ngờ là quá quắt như vậy.
"Hoàng Thiên, anh nhanh nghĩ cách đi, mẹ tôi không cho tôi chữa bệnh, tôi không còn cách nào"
Phan Thanh Linh suy nghĩ một chút, rốt cuộc thở dài nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật đúng là gặp đề khó rồi, lúc đầu anh còn muốn gọi điện cho Đào Văn Lâm, kêu ông ta qua đây khuyến Mại Trân, dù sao Đào Văn Lâm và chồng của Mai Trân là sư huynh đệ.
Nhưng nghe ý trong lời của Mai Trần, hình như không hài lòng với Đào Văn Lâm, sợ lão Lâm về đây, chuyện lại càng khó giải quyết hơn.
"Đây là ba triệu, tôi đi khỏi nhà vội vàng cũng không đem nhiều tiền, dì cứ cầm trước đã."
Lúc này Hoàng Thiên đưa tiền trên người cho Mai Trân.
Vừa rồi chỉ lo nghe Mai Trân chửi mắng, Hoàng Thiên quên mất chuyện này.
Tiền là thần thông mở đường, anh nghĩ Mai Trân ở trong núi sâu này, ba chục ngàn mới có thể làm bà ta rung động.
Đúng như Hoàng Thiên đoán, tiền quả thực dễ sử dụng, Mai Trân nhìn thấy mấy tờ tiền xanh này, thái độ lập tức hòa hoãn hơn nhiều.
Đừng xem bà ta ở trong hang núi, nhưng Mai Trân không hề lánh đời chút nào, bình thường bà ta sẽ đi mấy cây số ra trấn nhỏ bên ngoài mua đồ ăn, đồ dùng hàng ngày, biết tiền quan trọng thế nào.
"Ha ha, nhóc con khá hiểu chuyện đấy, nếu vậy thì để con gái tôi chữa cho cậu một chút vậy"
Mai Trân cười, nhận lấy ba chục ngàn, thoải mái hơn.
Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, thì không có vấn đề gì.
Phan Thanh Linh cũng thở phào một cái, cô ta mở hòm thuốc ra, lấy một túi ngân châm từ bên trong, chuẩn bị châm cứu cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không nghĩ tới là trị liệu như vậy, anh còn tưởng rằng trong hòm thuốc của Phan Thanh Linh có thuốc giải chứ.
"Anh đừng sợ, tôi châm cứu cho anh, sẽ nhanh đẩy được độc ra ngoài"
Phan Thanh Linh sợ Hoàng Thiên bị dọa, vì vậy mỉm cười an ủi một câu.
Thấy cô ấy cười rộ lên xinh đẹp như vậy, Hoàng Thiên cũng mỉm cười nói: "Được, vậy làm phiền em gái Thanh Linh rồi."
"Không cần khách sáo với tôi."
Phan Thanh Linh nhìn Hoàng Thiên, mặt hơi đỏ lên.
Cô ấy cũng thấy mẹ mình hơi quá đáng, vừa vào cửa đã mắt Hoàng Thiên té tát, trong lòng cô ấy có chút áy náy, nên đối xử với Hoàng Thiên cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng ở trong mắt Mai Trân, thì việc này có vấn đề lớn lắm.
Bà ta là người từng trải, huống chi Phan Thanh Linh là con gái bà ta, không ai hiểu con gái rõ hơn mẹ, bà ta phát hiện con gái lại có ý với người tên Hoàng Thiên này.
Vậy thì hỏng rồi, bà ta đã chọn xong con rể cho con gái mình rồi, không thể để tên Hoàng Thiên này phá hoại được.
"Chữa cho cậu ta nhanh lên! Chữa xong thì kêu cậu ta đi đi."
Mai Trân ho khan một tiếng, thúc giục Phan Thanh Linh.
Nếu không phải nể mặt ba chục ngàn, Mai Trân sẽ không cho Phan Thanh Linh chữa trị cho Hoàng Thiên đâu.
Phan Thanh Linh không nói gì, lấy ngân châm ra bắt đầu đâm vào các huyệt vị của Hoàng Thiên.
Kỹ thuật bí truyền, quả nhiên không giống bình thường.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Phan Thanh Linh khá linh hoạt, thủ pháp châm cứu cũng rất thông thạo, quả thức giống như một thầy thuốc vào nghề mấy chục năm vậy.
Hoàng Thiên không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại, mỗi châm đâm xuống đều khiến anh cực kỳ thư thái.
Lúc này Hoàng Thiên không khỏi có một ý nghĩ, cho dù không trúng độc, được cô gái này đâm mấy châm như vậy cũng là một sự hưởng thụ.
Nếu như có thể dẫn cô gái nhỏ này tới thành phố Bắc Ninh, lúc mệt mỏi kêu cô ấy đâm mấy châm thì tốt biết bao.
Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên cũng không nhịn được cười tự giễu, nghĩ thầm mình đang suy nghĩ gì vậy.
Thỉnh thoảng Phan Thanh Linh vừa nhìn Hoàng Thiên cũng sẽ thấy anh đang nhìn cô, mặt cô gái nóng lên, nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên: "Anh nhắm mắt lại không cho nhìn lung tung"
"À, được rồi."
Lúc này Hoàng Thiên mới ý thức được là mình bất lịch sự, cũng không thể thấy cô gái nhà người ta đẹp liền nhìn chằm chằm.

được.
Trước đây anh cũng không phải người như thế, không biết hôm nay tại vì sao.
Nghĩ đến đây Hoàng Thiên nhanh chóng nhắm mắt lại.
Mấy phút sau đã châm cứu xong, Phan Thanh Linh rút tất cả ngân châm nói với Hoàng Thiên: "Độc của anh đã được giải, không còn vấn đề gì nữa, yên tâm đi."
Hoàng Thiên gật đầu, anh cảm thấy lời của Phan Thanh Linh khá chắc chắn, có lẽ cũng nắm chắc khả năng thành công.
"Cảm ơn"
Hoàng Thiên nói cảm ơn với Phan Thanh Linh, khá cảm kích cô gái này.
"Được rồi được rồi, cậu có thể đi được chưa?"
Mai Trần nhịn không được lại đuổi Hoàng Thiên lần nữa.
Hoàng Thiên cũng không có ý định ở đây, bởi vì thực sự không muốn nhìn sắc mặt của Mai Trân này.

Độc của Châm Đoạt Hồn đã được giải, cũng nên rời đi.

Vì vậy Hoàng Thiên đi khỏi nhà gỗ, chuẩn bị kêu Lã Việt bọn họ rời khỏi đây trong đêm.
Nhưng anh chưa đi được bao lâu thì nghe tiếng Mai Trần kích động quát tháo.
h chóng chạy vào phòng bệnh.
Hứa Hạo Thành cũng như thế, cũng chạy rất nhanh, nhưng anh ta và cha anh ta bị dính lại một chỗ, không nhanh như Hoàng Thiên.
Chưa đợi Hoàng Thiên trả lời, trong phòng bệnh đã bắt đầu rối loạn.
Hai y tá gào thét chạy ra với vẻ mặt hoảng sợ, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi.
Một bác sĩ nam đẩy Hứa Mỹ Tâm đi vào phòng bệnh cũng nhanh chóng chạy ra, sắc mặt bị hoảng sợ đến mức trắng bệch.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành vội vàng chạy vào phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ đứng ngẩn ra như bị sét đánh.
Chỉ thấy Hoàng Thiên đang đánh nhau với một người đàn ông đeo khẩu trang, hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Người đàn ông đeo khẩu trang cầm đao dài trong tay, đạo liên tục chém vào chỗ trí mạng của Hoàng Thiên, hận không thể dùng một đao chém chết Hoàng Thiên.
Giờ phút này Hứa Mỹ Tâm đã tỉnh lại, cô nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng mà vết thương bị khâu vẫn rất đau, cô không thể cử động được.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành bình tĩnh lại, tất cả đều xông tới chuẩn bị giúp Hoàng Thiên đấu với người đàn ông đeo khẩu trang này.
Thầm nghĩ thảo nào nhân viên y tế đều bị dọa sợ mà đi ra ngoài, thì ra người đi vào là người cầm đao, chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi!
Trong lòng Hứa Chỉnh Đạt suy nghĩ đến chuyện này, ông ta lại cảm thấy sợ hãi.
Đồng thời ông ta cũng rất biết ơn Hoàng Thiên, nếu không phải Hoàng Thiên cẩn thận và phản ứng nhanh chóng như thế, thì chắc hẳn con gái ông ta phải gặp nguy hiểm rồi.
Người đàn ông đeo khẩu trang thấy hai người đi đến giúp Hoàng Thiên, gã cũng không ham chiến đấu tiếp nữa, lúc này tay phải dùng trường đao chém lung tung về phía Hoàng Thiên, đồng thời tay trái đưa vào ngực lấy ra một túi phấn bột.
Phù!
Bột phần nhanh chóng bay ra, bay thẳng vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng đã sớm để ý đến điều này, khi thấy người đàn ông đeo khẩu trang đưa tay vào trong ngực, anh đã cẩn thận hơn.
Quả nhiên, người đàn ông đeo khẩu trang lấy từ trong ngực ra một thứ đồ, còn vung ra, Hoàng Thiên đã biết tình hình không ổn.
Hoàng Thiên dùng tốc độ nhanh nhất lách người qua bên cạnh, anh nằm ngang né tránh cách xa hơn một mét.
Nhưng vẫn hít vào một chút bột phấn, anh lập tức cảm thấy choáng đầu buồn nôn.
Sau đó ngay trong chớp mắt, ba cây ngân châm nhỏ như sợi tóc từ tay người đàn ông đeo khẩu trang bay ra, bay thẳng vào ngực Hoàng Thiên.
Mặc dù lúc này Hoàng Thiên đang choáng váng, ba cây chấm nhỏ lại khó phát hiện bằng mắt thường, nhưng anh vẫn nhanh chóng lách mình sang bên cạnh theo bản năng, né được hai cây ngân châm.
Phụt.
Hoàng Thiên không kịp tránh cây ngân châm thứ ba, cây châm lập tức đâm vào vai phải anh.
Hoàng Thiên chỉ cảm thấy vai phải hơi lạnh, không đau nhưng hơi ngứa, sau đó máu như trào dâng.
Không ổn!
Hoàng Thiên lập tức biết tình huống không ổn, thừa lúc anh còn tỉnh táo, anh lập tức nhảy vọt đến, bay lên đạp thẳng vào bụng người đàn ông đeo khẩu trang.
Người đàn ông đeo khẩu trang không thể ngờ được, Hoàng Thiên đã hít bột phấn, còn trúng một cây châm mà lại có thể dữ dội như thế, làm gã ta phải giật mình thốt lên.
Khó khăn lắm mới tránh được một đạp của Hoàng Thiên, người đàn ông đeo khẩu trang không để ý phía sau, bị Hứa Hạo Thành đạp một cái nằm trên đất.
Người đàn ông đeo khẩu trang ngã xuống, lộn mấy vòng tại chỗ, trong lúc đó cũng lấy một túi bột phấn ra.

"Cẩn thận bột phần trong tay gã!"
Hoàng Thiên vội vàng nhắc nhở Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành.
Hai cha con này cũng không phải kẻ vô dụng, bọn họ thấy tình hình không ổn, vội vàng tránh ra xa hai mét.
Cứ như vậy, chẳng khác gì mở cho người đàn ông đeo khẩu trang một con đường.

Người đàn ông đeo khẩu trang hành động rất nhanh nhẹn, gã ta bật dậy xông ra khỏi phòng bệnh.
Sao Hoàng Thiên có thể để gã chạy đi như thế? Anh vội vàng đuổi theo sau.
Nhưng mà vừa đuổi theo tới cửa phòng bệnh, anh cảm thấy cổ họng mặn chát, trước mặt choáng váng.
Ầm ầm.
Hoàng Thiên không có thời gian phản ứng đã té xỉu trên đất.
"Cậu Thiên!" Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành cùng kêu lên, nhào tới đỡ Hoàng Thiên dậy.
Lại thấy khóe môi Hoàng Thiên nhếch lên có máu chảy ra, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có phải bị nội thương hay không.
"Hoàng Thiên!"
Trong lòng Hứa Mỹ Tâm nóng như lửa đốt, cô ấy thật sự quan tâm Hoàng Thiên, không hề để ý đến vết khâu trên bụng.

Lúc này cô đi xuống khỏi giường bệnh, chạy tới gần Hoàng Thiên.
Nhưng động tác mạnh như thế làm vết thương của cô ấy nứt ra, đau đến trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
"Mỹ Tâm, con đừng xuống giường, nhanh trở về đi!"
Hứa Chỉnh Đạt vội la lên.

"Con không sao, Hoàng Thiên thế nào rồi."
Hứa Mỹ Tâm lo lắng đến mức rơi nước mắt.

Thấy cảnh này, Hứa Chính Đạt sợ ngây người.
Sao ông ta không hiểu con gái mình chứ? Ánh mắt quá cao, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu theo đuổi con bé, nhưng con bé lại thấy chán ghét.
Hơn hai mươi tuổi rồi nhưng chưa từng yêu đương tử tế, Hứa Chỉnh Đạt đang buồn rầu thay cho cô.
Nhưng ông không nghĩ đến, con gái lại quan tâm Hoàng Thiên như thế.

Nhìn thấy Hoàng Thiên bị thương mà con bé lại lo lắng như thế.
"Cậu Thiên không sao đâu, con nhanh chóng về giường đi, cha dìu con trở về".
Hứa Chỉnh Đạt vội la lên, dù sao con gái cũng quan trọng hơn.

Lúc này, ông ta không quan tâm đến Hoàng Thiên, chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tâm về giường bệnh.
Hứa Mỹ Tâm lại không chịu trở về, cô ấy cứ canh giữ bên cạnh Hoàng Thiên, lung lay cánh tay Hoàng Thiên.
"Anh không được chết, anh mau tỉnh đi, anh là đồ tồi!"
Hứa Mỹ Tâm cũng quýnh lên, khi nói ra câu này, chính cô ấy cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích người đàn ông này sao?
Mặt Hứa Mỹ Tâm nóng lên, cô ấy biết mình như thế sẽ rất nguy hiểm.

Hoàng Thiên là người đã có vợ rồi, vợ của anh lại là bạn tốt nhất của mình.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành nhìn nhau, hai cha con đều vô cùng hốt hoảng lại không biết nói gì mới tốt.
Hoàng Thiên đã tỉnh táo lại, anh cũng đã nghe những lời Hứa Mỹ Tâm vừa nói.
Có ngu đi nữa cũng sẽ nghe thấy những lời này không đúng lắm, huống chi Hoàng Thiên lại là người thông minh tuyệt đỉnh.
Mặc dù trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng Hoàng Thiên cũng không nói gì thêm.

Anh chỉ cố gắng đứng dậy, nói: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng"
"Sao mà không sao chứ? Đã ói máu rồi, có phải anh bị trúng độc không? Tôi thấy người đàn ông đeo khẩu trang kia không đánh trúng anh"
Hứa Mỹ Tâm lo lắng hỏi.

"Có thể là thế"
Hoàng Thiên lau vết máu trên miệng, đầu anh choáng váng, cảm giác người cũng không hề có sức lực.
Lúc này, Hứa Chỉnh Đạt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới để chữa trị cho Hoàng Thiên.
Bác sĩ này chính là bác sĩ chủ trị đã giải phẫu cho Hứa Mỹ Tâm, ông ta vẫn đứng ở ngoài cửa quan sát tình hình, cũng không dám tiến đến.
Người đàn ông đeo khẩu trang vừa chạy đi trông có vẻ rất nguy hiểm, cũng không biết có quay lại không.

Bác sĩ chủ trị vẫn rất sợ hãi.
"Bác sĩ, ông mau nhìn giúp anh ấy xem, rốt cuộc bị sao thế?"
Hửa Chính Đạt nói với bác sĩ chủ trị.
Bác sĩ chủ trị xem qua một hồi, cũng không nói được gì.
Nhưng mà ông ta có thể đoán được Hoàng Thiên bị trúng độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, nhanh như thế đã phát tác.
"Cậu Thiên, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cậu bị trúng độc rồi, mau đi rửa ruột đi!"
Bác sĩ chủ trị nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu, anh vẫn biết rõ chuyện gì xảy ra, rửa ruột sẽ không thể có hiệu quả, bởi vì vai phải trúng một châm sau đó mới phát tác.
Lúc này, Hoàng Thiên để lộ vai phải của mình, nhìn vào đó chỉ thấy một chấm đỏ không hề chảy máu.

Cây ngân châm kia đâm hết vào tận gốc, không hề lộ ra bên ngoài.
"Tiêu Văn Hạ, đến bệnh viện nhân dân đón tôi, lại phải thêm mấy người bảo vệ Mỹ Tâm"
Lúc này, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Văn Hạ.
Bên kia điện thoại, Tiêu Văn Hạ nhanh chóng hành động, chỉ mới mười lăm phút đã mang người chạy tới nơi này.
"Anh Thiên, anh, anh làm sao thế?"
"Chữa cho cậu ta nhanh lên! Chữa xong thì kêu cậu ta đi đi."
Mai Trân ho khan một tiếng, thúc giục Phan Thanh Linh.
Nếu không phải nể mặt ba chục ngàn, Mai Trân sẽ không cho Phan Thanh Linh chữa trị cho Hoàng Thiên đâu.
Phan Thanh Linh không nói gì, lấy ngân châm ra bắt đầu đâm vào các huyệt vị của Hoàng Thiên.
Kỹ thuật bí truyền, quả nhiên không giống bình thường.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Phan Thanh Linh khá linh hoạt, thủ pháp châm cứu cũng rất thông thạo, quả thức giống như một thầy thuốc vào nghề mấy chục năm vậy.
Hoàng Thiên không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại, mỗi châm đâm xuống đều khiến anh cực kỳ thư thái.
Lúc này Hoàng Thiên không khỏi có một ý nghĩ, cho dù không trúng độc, được cô gái này đâm mấy châm như vậy cũng là một sự hưởng thụ.
Nếu như có thể dẫn cô gái nhỏ này tới thành phố Bắc Ninh, lúc mệt mỏi kêu cô ấy đâm mấy châm thì tốt biết bao.
Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên cũng không nhịn được cười tự giễu, nghĩ thầm mình đang suy nghĩ gì vậy.
Thỉnh thoảng Phan Thanh Linh vừa nhìn Hoàng Thiên cũng sẽ thấy anh đang nhìn cô, mặt cô gái nóng lên, nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên: "Anh nhắm mắt lại không cho nhìn lung tung"
"À, được rồi."
Lúc này Hoàng Thiên mới ý thức được là mình bất lịch sự, cũng không thể thấy cô gái nhà người ta đẹp liền nhìn chằm chằm.

được.
Trước đây anh cũng không phải người như thế, không biết hôm nay tại vì sao.
Nghĩ đến đây Hoàng Thiên nhanh chóng nhắm mắt lại.
Mấy phút sau đã châm cứu xong, Phan Thanh Linh rút tất cả ngân châm nói với Hoàng Thiên: "Độc của anh đã được giải, không còn vấn đề gì nữa, yên tâm đi."
Hoàng Thiên gật đầu, anh cảm thấy lời của Phan Thanh Linh khá chắc chắn, có lẽ cũng nắm chắc khả năng thành công.
"Cảm ơn"
Hoàng Thiên nói cảm ơn với Phan Thanh Linh, khá cảm kích cô gái này.
"Được rồi được rồi, cậu có thể đi được chưa?"
Mai Trần nhịn không được lại đuổi Hoàng Thiên lần nữa.
Hoàng Thiên cũng không có ý định ở đây, bởi vì thực sự không muốn nhìn sắc mặt của Mai Trân này.

Độc của Châm Đoạt Hồn đã được giải, cũng nên rời đi.

Vì vậy Hoàng Thiên đi khỏi nhà gỗ, chuẩn bị kêu Lã Việt bọn họ rời khỏi đây trong đêm.
Nhưng anh chưa đi được bao lâu thì nghe tiếng Mai Trần kích động quát tháo.
h chóng chạy vào phòng bệnh.
Hứa Hạo Thành cũng như thế, cũng chạy rất nhanh, nhưng anh ta và cha anh ta bị dính lại một chỗ, không nhanh như Hoàng Thiên.
Chưa đợi Hoàng Thiên trả lời, trong phòng bệnh đã bắt đầu rối loạn.
Hai y tá gào thét chạy ra với vẻ mặt hoảng sợ, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi.
Một bác sĩ nam đẩy Hứa Mỹ Tâm đi vào phòng bệnh cũng nhanh chóng chạy ra, sắc mặt bị hoảng sợ đến mức trắng bệch.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành vội vàng chạy vào phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ đứng ngẩn ra như bị sét đánh.
Chỉ thấy Hoàng Thiên đang đánh nhau với một người đàn ông đeo khẩu trang, hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Người đàn ông đeo khẩu trang cầm đao dài trong tay, đạo liên tục chém vào chỗ trí mạng của Hoàng Thiên, hận không thể dùng một đao chém chết Hoàng Thiên.
Giờ phút này Hứa Mỹ Tâm đã tỉnh lại, cô nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng mà vết thương bị khâu vẫn rất đau, cô không thể cử động được.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành bình tĩnh lại, tất cả đều xông tới chuẩn bị giúp Hoàng Thiên đấu với người đàn ông đeo khẩu trang này.
Thầm nghĩ thảo nào nhân viên y tế đều bị dọa sợ mà đi ra ngoài, thì ra người đi vào là người cầm đao, chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi!
Trong lòng Hứa Chỉnh Đạt suy nghĩ đến chuyện này, ông ta lại cảm thấy sợ hãi.
Đồng thời ông ta cũng rất biết ơn Hoàng Thiên, nếu không phải Hoàng Thiên cẩn thận và phản ứng nhanh chóng như thế, thì chắc hẳn con gái ông ta phải gặp nguy hiểm rồi.
Người đàn ông đeo khẩu trang thấy hai người đi đến giúp Hoàng Thiên, gã cũng không ham chiến đấu tiếp nữa, lúc này tay phải dùng trường đao chém lung tung về phía Hoàng Thiên, đồng thời tay trái đưa vào ngực lấy ra một túi phấn bột.
Phù!
Bột phần nhanh chóng bay ra, bay thẳng vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng đã sớm để ý đến điều này, khi thấy người đàn ông đeo khẩu trang đưa tay vào trong ngực, anh đã cẩn thận hơn.
Quả nhiên, người đàn ông đeo khẩu trang lấy từ trong ngực ra một thứ đồ, còn vung ra, Hoàng Thiên đã biết tình hình không ổn.
Hoàng Thiên dùng tốc độ nhanh nhất lách người qua bên cạnh, anh nằm ngang né tránh cách xa hơn một mét.
Nhưng vẫn hít vào một chút bột phấn, anh lập tức cảm thấy choáng đầu buồn nôn.
Sau đó ngay trong chớp mắt, ba cây ngân châm nhỏ như sợi tóc từ tay người đàn ông đeo khẩu trang bay ra, bay thẳng vào ngực Hoàng Thiên.
Mặc dù lúc này Hoàng Thiên đang choáng váng, ba cây chấm nhỏ lại khó phát hiện bằng mắt thường, nhưng anh vẫn nhanh chóng lách mình sang bên cạnh theo bản năng, né được hai cây ngân châm.
Phụt.
Hoàng Thiên không kịp tránh cây ngân châm thứ ba, cây châm lập tức đâm vào vai phải anh.
Hoàng Thiên chỉ cảm thấy vai phải hơi lạnh, không đau nhưng hơi ngứa, sau đó máu như trào dâng.
Không ổn!
Hoàng Thiên lập tức biết tình huống không ổn, thừa lúc anh còn tỉnh táo, anh lập tức nhảy vọt đến, bay lên đạp thẳng vào bụng người đàn ông đeo khẩu trang.
Người đàn ông đeo khẩu trang không thể ngờ được, Hoàng Thiên đã hít bột phấn, còn trúng một cây châm mà lại có thể dữ dội như thế, làm gã ta phải giật mình thốt lên.
Khó khăn lắm mới tránh được một đạp của Hoàng Thiên, người đàn ông đeo khẩu trang không để ý phía sau, bị Hứa Hạo Thành đạp một cái nằm trên đất.
Người đàn ông đeo khẩu trang ngã xuống, lộn mấy vòng tại chỗ, trong lúc đó cũng lấy một túi bột phấn ra.

"Cẩn thận bột phần trong tay gã!"
Hoàng Thiên vội vàng nhắc nhở Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành.
Hai cha con này cũng không phải kẻ vô dụng, bọn họ thấy tình hình không ổn, vội vàng tránh ra xa hai mét.
Cứ như vậy, chẳng khác gì mở cho người đàn ông đeo khẩu trang một con đường.

Người đàn ông đeo khẩu trang hành động rất nhanh nhẹn, gã ta bật dậy xông ra khỏi phòng bệnh.
Sao Hoàng Thiên có thể để gã chạy đi như thế? Anh vội vàng đuổi theo sau.
Nhưng mà vừa đuổi theo tới cửa phòng bệnh, anh cảm thấy cổ họng mặn chát, trước mặt choáng váng.
Ầm ầm.
Hoàng Thiên không có thời gian phản ứng đã té xỉu trên đất.
"Cậu Thiên!" Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành cùng kêu lên, nhào tới đỡ Hoàng Thiên dậy.
Lại thấy khóe môi Hoàng Thiên nhếch lên có máu chảy ra, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có phải bị nội thương hay không.
"Hoàng Thiên!"
Trong lòng Hứa Mỹ Tâm nóng như lửa đốt, cô ấy thật sự quan tâm Hoàng Thiên, không hề để ý đến vết khâu trên bụng.

Lúc này cô đi xuống khỏi giường bệnh, chạy tới gần Hoàng Thiên.
Nhưng động tác mạnh như thế làm vết thương của cô ấy nứt ra, đau đến trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
"Mỹ Tâm, con đừng xuống giường, nhanh trở về đi!"
Hứa Chỉnh Đạt vội la lên.

"Con không sao, Hoàng Thiên thế nào rồi."
Hứa Mỹ Tâm lo lắng đến mức rơi nước mắt.

Thấy cảnh này, Hứa Chính Đạt sợ ngây người.
Sao ông ta không hiểu con gái mình chứ? Ánh mắt quá cao, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu theo đuổi con bé, nhưng con bé lại thấy chán ghét.
Hơn hai mươi tuổi rồi nhưng chưa từng yêu đương tử tế, Hứa Chỉnh Đạt đang buồn rầu thay cho cô.
Nhưng ông không nghĩ đến, con gái lại quan tâm Hoàng Thiên như thế.

Nhìn thấy Hoàng Thiên bị thương mà con bé lại lo lắng như thế.
"Cậu Thiên không sao đâu, con nhanh chóng về giường đi, cha dìu con trở về".
Hứa Chỉnh Đạt vội la lên, dù sao con gái cũng quan trọng hơn.

Lúc này, ông ta không quan tâm đến Hoàng Thiên, chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tâm về giường bệnh.
Hứa Mỹ Tâm lại không chịu trở về, cô ấy cứ canh giữ bên cạnh Hoàng Thiên, lung lay cánh tay Hoàng Thiên.
"Anh không được chết, anh mau tỉnh đi, anh là đồ tồi!"
Hứa Mỹ Tâm cũng quýnh lên, khi nói ra câu này, chính cô ấy cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích người đàn ông này sao?
Mặt Hứa Mỹ Tâm nóng lên, cô ấy biết mình như thế sẽ rất nguy hiểm.

Hoàng Thiên là người đã có vợ rồi, vợ của anh lại là bạn tốt nhất của mình.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành nhìn nhau, hai cha con đều vô cùng hốt hoảng lại không biết nói gì mới tốt.
Hoàng Thiên đã tỉnh táo lại, anh cũng đã nghe những lời Hứa Mỹ Tâm vừa nói.
Có ngu đi nữa cũng sẽ nghe thấy những lời này không đúng lắm, huống chi Hoàng Thiên lại là người thông minh tuyệt đỉnh.
Mặc dù trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng Hoàng Thiên cũng không nói gì thêm.

Anh chỉ cố gắng đứng dậy, nói: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng"
"Sao mà không sao chứ? Đã ói máu rồi, có phải anh bị trúng độc không? Tôi thấy người đàn ông đeo khẩu trang kia không đánh trúng anh"
Hứa Mỹ Tâm lo lắng hỏi.

"Có thể là thế"
Hoàng Thiên lau vết máu trên miệng, đầu anh choáng váng, cảm giác người cũng không hề có sức lực.
Lúc này, Hứa Chỉnh Đạt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới để chữa trị cho Hoàng Thiên.
Bác sĩ này chính là bác sĩ chủ trị đã giải phẫu cho Hứa Mỹ Tâm, ông ta vẫn đứng ở ngoài cửa quan sát tình hình, cũng không dám tiến đến.
Người đàn ông đeo khẩu trang vừa chạy đi trông có vẻ rất nguy hiểm, cũng không biết có quay lại không.

Bác sĩ chủ trị vẫn rất sợ hãi.
"Bác sĩ, ông mau nhìn giúp anh ấy xem, rốt cuộc bị sao thế?"
Hửa Chính Đạt nói với bác sĩ chủ trị.
Bác sĩ chủ trị xem qua một hồi, cũng không nói được gì.
Nhưng mà ông ta có thể đoán được Hoàng Thiên bị trúng độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, nhanh như thế đã phát tác.
"Cậu Thiên, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cậu bị trúng độc rồi, mau đi rửa ruột đi!"
Bác sĩ chủ trị nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu, anh vẫn biết rõ chuyện gì xảy ra, rửa ruột sẽ không thể có hiệu quả, bởi vì vai phải trúng một châm sau đó mới phát tác.
Lúc này, Hoàng Thiên để lộ vai phải của mình, nhìn vào đó chỉ thấy một chấm đỏ không hề chảy máu.

Cây ngân châm kia đâm hết vào tận gốc, không hề lộ ra bên ngoài.
"Tiêu Văn Hạ, đến bệnh viện nhân dân đón tôi, lại phải thêm mấy người bảo vệ Mỹ Tâm"
Lúc này, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Văn Hạ.
Bên kia điện thoại, Tiêu Văn Hạ nhanh chóng hành động, chỉ mới mười lăm phút đã mang người chạy tới nơi này.
"Anh Thiên, anh, anh làm sao thế?"
Tiêu Văn Hạ nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thiên trắng bệch, vẻ mặt và tinh thần không tốt, anh ta thật sự lo lắng.
"Mấy người bảo vệ cô Tâm cho tốt, tốt nhất là đừng để ai ám sát cô ấy.

Nếu có người đến thì giết người đó cho tôi!"
Hoàng Thiên dặn mấy tên đàn em Tiêu Văn Hạ dẫn tới.
Hoàng Thiên đánh vào tinh thần, chuẩn bị kiểm tra Đào Văn Lâm một chút, để xem ông ta có biết chuyện gì không.
Đào Văn Lâm cẩn thận nhìn vào chấm đỏ trên vai Hoàng Thiên, lập tức ông ta bị dọa đến trợn trừng mắt.
"Cậu Thiên, bên trong đó là châm đoạt hồn đó!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui