Chàng Rể Của Tổng Tài


"Muốn giết tao? Mày còn muốn giết tao?"
Trương Thu Vân vừa sợ vừa giận, ngang ngược xông về phía Hoàng Thiên.

Bà ta sợ Hoàng Thiên giết bà ta, bởi vì hiện tại nét mặt của Hoàng Thiên đúng là muốn giết người.

"Con của mày có giữ được hay không, cũng đâu phải hoàn toàn do tao, mày vì lý do này mà muốn giết tao?"
Trương Thu Vân hét lên với Hoàng Thiên, cực kỳ kích động.

"Như thế vẫn chưa đủ sao? Tôi nói cho bà biết Trương Thu Vân, nếu con tôi có chút mệnh hệ gì, tôi chắc chắn sẽ làm thịt bà!"
"Đừng cho rằng tôi đang hù dọa bà!" Hoàng Thiên chỉ vào Trương Thu Vân, tức giận nói.

Lúc này, giọng nói của Hoàng Thiên cũng đã hơi run rẩy, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy tức giận và kích động như thế.

Đối với anh mà nói, hai đứa con sắp đến với cuộc đời này là sinh mạng của anh, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của anh gấp trăm lần.

Nếu như thật sự chết trong tay người đàn bà ngu xuẩn Trương Thu Vân này, Hoàng Thiên chắc chắn sẽ tiễn Trương Thu Vân đi gặp Diêm Vương.

Nghe xong lời của Hoàng Thiên, Trương Thu Vân ngây ngốc tại chỗ, bà ta hoàn toàn ngây dại.

Trong lòng cực kỳ sợ hãi, Trương Thu Vân chưa từng có cảm giác sợ hãi như vầy.

"Hoàng Thiên."
Lâm Ngọc An thấy bất đắc dĩ, cô nhìn Hoàng Thiên, cũng không biết nói thế nào cho tốt.

Tâm trạng của Hoàng Thiên cô có thể hiểu được, đừng nói Hoàng Thiên, trong lòng cô bây giờ cũng hận Trương Thu Vẫn thấu xương.

Làm gì có người mẹ nào lại làm chuyện như này.

"Ngọc An, em đừng nói gì cả, chỉ mong mấy đứa nhỏ bình an vô sự, nếu không anh sẽ không nể mặt người mẹ này của em nữa"
Giọng nói Hoàng Thiên lạnh băng.

Lâm Ngọc An rùng mình một cái, cô hiểu rõ, chồng của mình thật sự nổi giận rồi.

Chỉ có thể cầu xin ông trời để con bình an vô sự, nếu không, hôm nay cửa nát nhà tan.

Trương Thu Vân càng nghe càng hoảng sợ, bà ta biết có thể mình sắp chết đến nơi rồi.

Bởi vì bà ta dám chắc những lời Hoàng Thiên nói đều là thật, không phải hù dọa bà ta!
Má ơi, giờ phải làm sao?
Trương Thu Vân lo lắng đến độ sắp nhảy cẫng lên, bà ta suy nghĩ làm sao tìm được cơ hội chạy trốn.

Nhưng Hoàng Thiên hà có thể để bà ta chạy mất, giữ cửa canh chừng gắt gao.

Chỉ chờ Đào Văn Lâm và Phan Thanh Linh đến, xem con anh có thể giữ được không.

Mấy phút trôi qua, không ai nói gì, không khí trong phòng
dường như sắp đông cứng.

Cuối cùng, chuông cửa vang lên.

Hoàng Thiên vội vàng mở cửa, chỉ thấy một đám người nhanh chóng chạy vào..

Người đầu tiên chính là Tiêu Văn Hạ, anh ta chạy nhanh nhất, trên mặt đều là sự lo lắng.

Sau Tiêu Văn Hạ là Đào Văn Lâm và mấy tên đàn em của Tiêu Văn Hạ.

Sau nữa là Phan Thanh Linh, cô gái nhỏ này cũng đã sốt ruột chết rồi, gương mặt nghiêm trọng.

Người tiến vào cuối cùng là Lã Việt, anh ta nghe được tin báo của Tiêu Văn Hạ nên cũng chạy tới đây.

"Cậu Thiên, xảy ra chuyện gì? Chính xác là ai nguy hiểm tính mạng vậy?"
Tiêu Văn Hạ vội vàng hỏi Hoàng Thiên, anh ta biết chắc chắn Hoàng Thiên rất quan tâm tới người này, nếu không Hoàng Thiên sẽ không gọi cả Đào Văn Lâm và Phan Thanh Linh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Đương nhiên Tiêu Văn Hạ nghĩ tới đầu tiên là Lâm Ngọc An, nhưng xem bộ dáng hiện giờ của Lâm Ngọc An, dường như không có gì đáng ngại mà.

"Cậu Thiên, anh, anh sao vậy?"
Tiêu Văn Hạ thấy rõ biểu cảm của Hoàng Thiên thì sợ đến thè lưỡi, kinh hãi không thôi.

Bởi vì lúc này trên mặt Hoàng Thiên đều là sát khí, vẻ mặt rất xấu.

"Lão Lâm, Thanh Linh, hai người nhanh chẩn đoán cho vợ tôi một chút, xem thử đứa bé trong bụng có sao không"
Lúc này Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm và Phan
Thanh Linh.

Trời ạ!
Đào Văn Lâm kinh hãi, náo loạn nửa ngày thì ra là con của Hoàng Thiên có vấn đề?
Vấn đề này cũng quá lớn, đứa bé trong bụng Lâm Ngọc An chính là quý như vàng đó!
"Vâng cậu Thiên, hiện tại tôi sẽ chẩn đoán"
Đào Văn Lâm vội vàng gật đầu đồng ý, tới gần Lâm Ngọc An, kêu Lâm Ngọc An nằm trên sô pha.

Lâm Ngọc An rất phối hợp nằm trên sô pha, để Đào Văn Lâm bắt mạch cho cô.

Không thể không thừa nhận, y thuật của Đào Văn Lâm rất giỏi.

Đặc biệt là tuyệt kỹ bắt mạch này, quả thực xuất thần nhập hóa, thời nay không ai bằng.

Chỉ bắt mạch trong chốc lát, Đào Văn Lâm liền biết rõ xảy ra chuyện gì.

Ông ta há miệng thật lớn, không dám tin nhìn Hoàng Thiên hỏi: "Cậu Thiên, cậu cho vợ mình ăn gì vậy?"
"Vợ tôi uống canh gà, bên trong bị người cho thuốc" Hoàng Thiên trầm giọng nói.

Đào Văn Lâm không ngừng gật đầu, ông ta đã chẩn đoán ra, Lâm Ngọc An đã uống phải thuốc phá thai có tác dụng chậm.

"Hoàng Thiên, có một điểm cậu nói không sai, mợ chủ đã uống thuốc phá thai, loại này rất nguy hiểm".

Đào Văn Lâm lắc đầu thở dài, ông ta thấy hồ đồ rồi, nghĩ thầm sao Lâm Ngọc An lại đi uống thuốc phá thai này?
"Nhưng vì sao không có tác dụng phụ gì?"
Lâm Ngọc An vẫn khá nghi ngờ, mặc dù Trương Thu Vân đã thừa nhận, nhưng cô quả thực không có tác dụng phụ gì kì lạ, mọi thứ đều giống bình thường.

"Ai, đây là thuốc tác dụng chậm, có điều vài ngày nữa, chắc chắn sẽ sanh non, người dùng loại thuốc này là muốn người khác không nghi ngờ mình"
Đào Văn Lâm thở dài.

Lòng Lâm Ngọc An quặn đau, thuốc đã uống, phải làm sao mới ổn đây?
"Có cách nào cứu không?" Lâm Ngọc An gấp đến độ đứng dậy hỏi.

"Mợ chủ, cô khoan sốt ruột, hiện tại tôi sẽ điều phối thuốc giải cho cô."
Đào Văn Lâm nói, lấy hòm thuốc mình mang tới, bắt đầu điều chế thuốc giải.

Trong thời gian này ông ta và Phan Thanh Linh cùng thảo luận, sau khi Phan Thanh Linh đưa ra một số đề nghị cho ông ta thì trên mặt ông ta nở nụ cười.

"Ha ha, cháu gái à, cháu quả nhiên là hậu sinh khả uý, rất giỏi"
Đào Văn Lâm giơ ngón cái lên với Phan Thanh Linh, sau đó bắt đầu nghiên cứu phương thuốc cùng Phan Thanh Linh, bắt đầu điều chế thuốc.

"Cậu Thiên, Thanh Linh giúp tôi cải tiến phương thuốc một chút, con bé đã đề xuất cho tôi, hiệu quả của việc cải tiến này quả thức tốt hơn rất nhiều so với phương thuốc lúc trước của tôi"
Đào Văn Lâm đưa thuốc đã điều chế xong cho Hoàng Thiên cười nói.

Thấy Đào Văn Lâm cười thoải mái như vậy, tâm trạng của
Hoàng Thiên cũng thả lỏng không ít.

Xem biểu cảm của Đào Văn Lâm, có lẽ Ngọc An sẽ không có chuyện gì.

"Vậy là tốt rồi, nhanh đi sắc thuốc, tôi dẫn ông đi." Hoàng Thiên kéo Đào Văn Lâm tới phòng bếp.

Lúc này Phan Thanh Linh nói với Lâm Ngọc An: "Chị dâu, em giúp chị châm cứu một chút, có thể loại bỏ bớt hiệu quả của thuốc, lại phối hợp với thảo dược nhị sự bá điều chế, chị sẽ không sao đâu"
Lâm Ngọc An nhìn Phan Thanh Linh, cô cũng không quen cô gái xinh đẹp trong sáng như vậy.

"Cô là?"
"Em tên Phan Thanh Linh, là anh Hoàng Thiên dẫn em tới thành phố Bắc Ninh."
Phan Thanh Linh cười nói tự nhiên với Lâm Ngọc An, rất lễ phép.

Ấn tượng đầu tiên của Lâm Ngọc An với cô gái này cũng tốt, lúc này cô gật đầu nói: "Vậy làm phiền em rồi"
"Chị dâu đừng khách sáo, hiện tại em sẽ châm cứu cho chị, chị đừng lo, không đau đầu"
Phan Thanh Linh nói xong, lấy kim châm cứu ra, bắt đầu giúp Lâm Ngọc An châm cứu.

Trương Thu Vân ở bên cạnh sốt ruột hơn ai hết, hiện tại tâm trạng của bà ta cực kỳ ngổn ngang.

Vừa hi vọng Lâm Ngọc An có thể giữ được đứa trẻ, vừa hi vọng Lâm Ngọc An sanh non, tóm lại là rất mâu thuẫn.

Nếu như Lâm Ngọc An có thể giữ được đứa trẻ, Hoàng Thiên sẽ không giết bà ta, tính mạng của bà ta có thể giữ lại.

Nhưng nếu như thật sự giữ được đứa trẻ, đám người
xông vào nhà bà ta bắt cóc Lâm Huỳnh Mai chẳng phải sẽ nổi giận sao.

Đến lúc đó Lâm Huỳnh Mai phải làm sao đây? Không chỉ Lâm Huỳnh Mai có thể bị giết chết, mà có thể còn đuổi giết bà ta, bà ta cũng không muốn chết mà.

Càng nghĩ, đầu Trương Thu Vân càng lớn, bà ta hận không thể đập đầu vào tường.

Mấy phút sau, Phan Thanh Linh dừng việc châm cứu, mồ hôi đầy trán.

"Cũng may chị uống loại thuốc này chưa lâu, nếu như trì hoãn thêm thì đến cả thần tiên trên trời cũng không cứu được"
Phan Thanh Linh nói với Lâm Ngọc An.

"Thật may quá, khiến chị sợ muốn chết" Lâm Ngọc An kích động nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui