Khi Đường Hôi nói câu này, cả tầng dưới lầu Phỉ Thúy trở nên cực kỳ yên tĩnh, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Đường Hôi, xem thử ai to gan mà dám hét lớn với thuộc hạ của Thanh Diệp như thế.
Đặc biệt là một vài thế lực quy thuận Thanh Diệp, ai cũng nhìn chằm chằm gã với ánh mắt không có ý tốt.
Đường Hôi không thèm để tâm đến những ánh mắt này, nếu là bình thường, có lẽ gã và Ninh Khuyết sẽ kiêng dè mấy người ở tầng dưới một chút, nhưng hôm nay cậu Ẩn ở đây, nào đến lượt những người này kiêu ngạo chứ.
“Chương Trình, xem ra bài học tôi cho anh lúc trước quá nhẹ, mới mấy tháng trôi qua mà anh đã quên hết những gì tôi nói rồi!”
Chương Trình và đám bạn xấu bên cạnh hắn cũng hoảng sợ khi thấy Đường Hôi, bây giờ Đường Hôi là nhân vật lớn ở thủ đô, dù cha chú của bọn họ ở trước mặt Đường Hôi cũng phải cúi thấp đầu, nhìn thấy Đường Hôi đều sẽ vô thức sợ hãi.
Nhưng sau đó nhớ mấy gia tộc bọn họ đã về phe ngài Thanh Diệp, chỗ dựa của bọn họ bây giờ cũng không yếu hơn Đường Hôi, hơn nữa nơi này là sản nghiệp của cao thủ Thần cảnh, hắn không tin Đường Hôi dám ra tay với bọn họ ở đây.
“Đường Hôi, tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy, đây không phải nơi để anh ra oai đâu!”, Chương Trình cắn răng nói với Đường Hôi.
“Ra oai?”
Đường Hôi khinh thường cười khẩy một tiếng, bàn tay lớn như cây quạt đánh thẳng lên mặt Chương Trình.
“Chát!”
Đường Hôi bây giờ là võ giả đỉnh cao bảng Nhân, mà Chương Trình chỉ là một người bình thường biết múa võ, có luyện tập một chút động tác võ thuật mà thôi, sao có thể là đối thủ của Đường Hôi được, trực tiếp bị Đường Hôi đánh bay ra ngoài.
“Phụt!”
Trong không trung, Chương Trình phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn mấy cái răng, vẻ mặt vô cùng không cam lòng, hắn không ngờ Đường Hôi lại dám ra tay với mình trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng như thế.
“Đường Hôi không hổ là người của thế giới ngầm, ra tay thật tàn nhẫn!”
Một người trong giới thượng lưu của thủ đô lắc đầu nói, rất lâu trước kia ông ta từng có qua lại với Đường Hôi, biết trước đó gã là tay chân bên cạnh Vu Tắc Thành, làm việc thủ đoạn độc ác, hơn nữa bây giờ sau lưng Đường Hôi còn có một con hổ, những nhà kinh doanh như bọn họ hoàn toàn không thể đấu lại được.
“Hừ, gây sự ở đây, tôi nghĩ là cậu ta muốn chết rồi!”
Có người không ưa Đường Hôi thì nói với giọng điệu khó chịu.
“Ông đừng quên, sau lưng Đường Hôi có người đấy, tuy chủ của nơi này mạnh thật, nhưng cũng chưa chắc dám tay trừng trị Đường Hôi, vả lại vốn dĩ là Chương Trình không biết phép tắc trước”.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh hờ hững nói, ít nhiều gì người có thể đến đây đều biết một vài nội tình của giới võ đạo.
“Dừng tay!”
Đúng vào lúc này, một tiếng thét vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ võ màu trắng đằng đằng sát khí đi tới, giận dữ nhìn Đường Hôi: “Đường Hôi, cậu dám gây chuyện trên địa bàn của nhà họ Đồng tôi, dù có nhà họ Lâm đứng sau lưng cậu, hôm nay cũng phải giải thích rõ ràng cho tôi”.
Đường Hôi không chút sợ hãi bảo vệ trước mặt Vu Thiến, hờ hững nói: “Khi nãy lúc Chương Trình động tay động chân với cháu tôi, sao không thấy người của nhà họ Đồng ông ra đây bảo vệ lẽ phải, bây giờ đi ra ông không thấy hơi muộn rồi sao?”
“Cậu dám tranh cãi trước mặt tôi ư?”
Người đàn ông trung niên nắm chặt tay, chậm rãi thẳng lưng lên, trong mắt không có chút cảm tình nào.
Khí thế dần dâng lên từ trên người ông ta, hơi thở áp lực đập vào mặt phủ kín cả trăm mét, người đàn ông trung niên đứng thẳng người, đôi mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, uy lực như sóng dữ, rõ ràng là một cao thủ trên bảng Thiên.
“Cao thủ trên bảng Thiên!”
Rất nhiều người nhận ra liên tục lùi mấy bước, giật mình kêu lên.
Người đàn ông trung niên trước mắt chỉ là quản lý lầu Phỉ Thúy nhà họ Đồng phái tới, bình thường không để lộ thực lực ra ngoài, không ngờ lại là cao thủ trên bảng Thiên.
Cho dù cao thủ này ở đâu, trên cơ bản đều là khách quý cao cấp nhất, chỉ đứng sau tồn tại trên Thần cảnh, bây giờ lại quản lý lầu Phỉ Thúy của nhà họ Đồng, mọi người lại được mở mang tầm mắt về thực lực của nhà họ Đồng rồi.
“Không ngờ thực lực của nhà họ Đồng lại mạnh như thế, có lẽ ngoài các thế lực mạnh như núi Long Hổ hay nhà họ Lâm của Long Quốc, thực lực của nhà họ Đồng đã vượt xa các gia tộc khác rồi!”
Một cao thủ đỉnh cao bảng Thiên lắc đầu nói.
“Xem ra nhà họ Đồng cũng đã phục tùng Thanh Diệp rồi, nếu không cũng sẽ không lựa chọn ra tay với Đường Hôi!”
Lại một ông lão lắc đầu nói.
“Sau lưng Đường Hôi là Lâm Ẩn đứng đầu thời bấy giờ, chưa chắc nhà họ Đồng dám ra tay”.
Có người híp mắt nói.
Quả nhiên Hồ Thương Hải đi ra từ bên cạnh Đường Hôi, kích phát khí thế trên người, rõ ràng cũng là cao thủ trên bảng Thiên.
“Nhà họ Đồng muốn tuyên chuyến với chúng tôi à?”
Hồ Thương Hải nhìn người đàn ông trung niên của nhà họ Đồng, lạnh lùng hỏi.
“Hừ!”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ khinh thường: “Sau hôm nay, không biết trên đời này còn có nhà họ Lâm hay không nữa, Hồ Thương Hải ông cũng coi như một nhân vật ở thủ đô, tôi khuyên ông vẫn nên cải tà quy chính, chỉ cần đi theo ngài Diệp, ông mới có một cơ hội sống”.
“Không cần ông phải lo, Thanh Diệp vẫn không xứng để tôi phục tùng đâu!”
Hồ Thương Hải lạnh lùng nói.
“Người sỉ nhục phủ quân nhất định phải chết!”
Một ông lão đứng ở lầu ba lạnh lùng nói.
Ông lão vừa dứt lời, người đàn ông trung niên lập tức xông về phía Hồ Thương Hải mang theo tiếng xé gió.
“Bốp!”
Còn không đợi người đàn ông trung niên xông đến bên cạnh Hồ Thương Hải, ông ta đã như gặp phải một đòn mạnh, liên tục rút lui mười mấy bước, lỗ mũi lỗ tai đều có máu tươi chảy ra.
“Ai? Thật to gan, dám ra tay với hậu bối của nhà họ Đồng tôi ư?”
Ông lão đứng trên lầu ba không ngồi yên được nữa, nhảy xuống từ trên lầu ba, đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, nhìn đám người xung quanh.
Người ra tay khi nãy chính là sử dụng thần niệm đả thương hậu bối của nhà họ Đồng, đây là sự khác biệt giữa Thần cảnh và trên bảng Thiên, nhưng kẻ có thể đả thương võ giả trên bảng Thiên chỉ với một thần niệm thì chắc chắn là cao thủ trên Thần cảnh trung kỳ.
Người xung quanh cũng đều nhìn nhìn, bọn họ cũng muốn biết có phải cao thủ của nhà họ Lâm đến rồi không.
Rất nhiều người cũng đều chú ý đến đám người Lâm Ẩn, Ninh Khuyết là thuộc hạ của Lâm Ẩn, bây giờ mấy người Lâm Ẩn đứng chung một chỗ với Ninh Khuyết, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Tạ Viễn, Tạ Viễn đi thẳng đến chỗ ông lão của nhà họ Đồng, hờ hững nói: “Chẳng những tôi dám ra tay với hậu bối của nhà họ Đồng, mà cả ông tôi cũng đánh luôn!”
Tạ Viễn nói chuyện rất hờ hững, nhưng trên trán ông lão nhà họ Đồng lại có mồ hôi chảy xuống, lão ta chỉ là một Thần cảnh trung kỳ, nhưng lúc này Tạ Viễn đã là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh, lão ta hoàn toàn không thể đấu lại được.
“Ông bạn này, ra tay với một hậu bối, chẳng lẽ không sợ ngài Thanh Diệp trách tội sao?”
Trước kia Tạ Viễn vẫn luôn ở Nam Dương, ông lão nhà họ Đồng cũng không quen biết lão, chỉ tò mò vì Long Quốc xuất hiện một cao thủ Thần cảnh thần bí như thế từ bao giờ.
“Ông phải nghĩ cho kỹ, ngài Thanh Diệp ở ngay trên lầu, có một vài chuyện ông không thể nhúng tay vào được đâu”.
Nhà họ Đồng của lão ta lánh đời đã lâu, trăm năm trước người của Giáo Đình đến phương Đông bắt giữ cao thủ Thần cảnh, lão ta suýt bị bắt đi, sợ đến mức phải dẫn người của gia tộc đi lánh đời, mãi đến gần đây mới xuất hiện lại, trong mắt lão ta, Lâm Ẩn chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi, sao có thể sánh bằng ngài Diệp trong dòng họ có cao thủ Địa Tiên tọa trấn được.
.