Chàng Rể Cực Phẩm


Không thể nào hoàn toàn không có ai nhận ra được, có người thay đổi sắc mặt, nhận ra người trung niên này, bèn nói ra tên của gã ta.

“Nhà Âu Dương sao? Cảm thấy cái tên này hơi quen tai.”

Có người lẩm bẩm.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn người nọ có chiến tích bất phàm, nhưng dường như tiếng tăm không lớn lắm, đa số người đều đã quên gã ta.

Chỉ có một vài người tỏ vẻ phức tạp.

“Không ngờ lại là gã!”

“Tôi nhớ ra rồi, ông ấy là cao thủ đồng lứa với bố tôi, được gọi là người đứng đầu thời của họ, nhưng vì xảy ra chuyện, tu vi gần như bị phế hết”.

Sau khi được nhắc nhở, mấy người cũng nhớ đến lai lịch của Âu Dương Bạch Hoàng, thiên tài vô song của nhà Âu Dương trăm năm trước, thiên phú có thể sánh bằng Thanh Trích Tiên, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, tạo thành biến cố động trời.

“Bảy mươi năm nay tôi vẫn luôn nghĩ là ai ra tay với mình, muốn giết mình, mãi đến bây giờ tôi mới hiểu là do Ma Tộc các người, người ra tay với tôi bảy mươi năm trước cũng có ma khí, sau khi may mắn chạy trốn, tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra thần thông của thế lực nào lại kỳ lạ như thế, bây giờ đã hiểu rồi”.

Âu Dương Bạch Hoàng hờ hững nói.

Mọi người hiểu ra, không ngờ Âu Dương Bạch Hoàng lại bị người ta tấn công, đánh đến mức tu vi thụt lùi, đến tận bây giờ vẫn mang dáng vẻ bệnh tật triền miên.

Với thiên phú của Âu Dương Bạch Hoàng, nếu không bị tập kích, lúc này dù không đột phá Thiên Tiên thì ít nhất cũng là đỉnh cao Địa Tiên.
Lúc này Âu Dương Bạch Hoàng - người đứng đầu thời đại trăm năm trước, người bị hiểu lầm là đã biến mất lại dũng cảm đứng ra.

“Bạch Hoàng, thân thể của cậu?”

Cụ ông Âu Dương Sơn của nhà Âu Dương lo lắng nói.

“Muốn giết hắn là chuyện nhỏ!”

Âu Dương Bạch Hoàng nói.

“Nhân Tộc các ngươi đứng là chẳng ra làm sao, không ngờ lại để một kẻ bệnh sắp chết đi tìm cái chết!”, Ma Tộc cầm gậy trong tay tỏ vẻ khinh thường, tiến tới một bước, vung gậy lên.

Ầm!

Trận đại chiến cứ thế nổ ra, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, chỉ mới bắt đầu hai người đã không tách nhau ra được.

Động tác của bọn họ quá nhanh, rất nhiều người hoàn toàn không nhịn rõ hai người ra tay thế nào, chỉ thấy hai cái bóng thỉnh thoảng đụng vào nhau, khiến không gian cũng phải chấn động.

“Rắc!”

Một tia chớp màu tím to bằng thùng nước bị Âu Dương Bạch Hoàng triệu hoán ra, bổ về phía Ma Tộc cầm gậy trong tay, nhưng Ma Tộc chẳng hề sợ hãi, vung gậy về phía tia chớp, một chiêu phá vạn pháp, dù đối mặt với chiêu gì của Âu Dương Bạch Hoàng, hắn ta cũng đều vung một gậy.

Trận chiến giữa hai người ngày càng dữ dội, trong nháy mắt đã đánh mấy trăm chiêu, sắc mặt của Nhân Tộc xung quanh cũng trở nên nặng nề.

“Tên nhóc này của nhà Âu Dương thật đáng tiếc quá!”

Độ Mệnh Kiếm Tiên thở dài một tiếng.

Lâm Ẩn gật đầu: “Nếu không vì bị Ma Tộc ám hại, trong bảng những Địa Tiên mạnh nhất của bí cảnh Côn Luân ngày hôm nay đã có một vị trí của ông ấy”.

Âu Dương Bạch Hoàng và Ma Tộc đánh nhau với gã ta đều thể hiện ra thực lực vượt xa võ giả Địa Tiên hậu kỳ bình thường, với thực lực của hai người, dù trực tiếp giết chết võ giả Địa Tiên hậu kỳ cũng không thành vấn đề.

“Ma Tộc đều mạnh như thế sao?”, Lâm Ẩn nhìn Ma Tộc cầm gậy chiến đấu quyết liệt với Âu Dương Bạch Hoàng, nhỏ giọng hỏi.
Thực lực của Ma Tộc này cũng không thua lúc anh là Địa Tiên trung kỳ bao nhiêu.

Anh nhờ có nhiều kỳ ngộ mới có thực lực như vậy, nếu Ma Tộc tùy tiện đưa ra mấy người cũng có thực lực như thế, vậy Ma Tộc thật sự quá đáng sợ.

“Không biết, chắc hẳn Ma Tộc này cũng là thiên tài nổi tiếng trong các Ma Tộc, nếu Ma Tộc thật sự mạnh như thế thì vũ trụ vạn giới đã sớm bị bọn họ chiếm lấy rồi”.

Tây Môn Chính trực tiếp thua trận đã rất ảnh hưởng đến sĩ khí, nếu Âu Dương Bạch Hoàng lại thua thì chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn, nếu ngay cả thiên tài có thể để lại họ tên trong lịch sử như Âu Dương Bạch Hoàng cũng không đấu lại một đối thủ cùng cấp bậc thì thật sự quá khó coi.

“Đi chết đi!”

Ma Tộc cầm gậy lớn trong tay nắm bắt một cơ hội, mặc cho tia chớp lượn lờ đánh lên người mình, sải bước một cái đã xuất hiện cách Âu Dương Bạch Hoàng ba trượng, đánh một gậy lên đầu gã ta.

Hắn ta cười khẩy, nếu đánh trúng, Nhân Tộc trước mắt chắc chắn sẽ bị đánh thành một đống thịt nát, ngay cả thần hồn cũng không thể trốn thoát.

Coong!

Đúng vào lúc này, Âu Dương Bạch Hoàng nở nụ cười, thân thể khô gầy của gã ta chợt trở nên đầy đặn hơn, trong mắt bắn ra ánh sáng màu đen, vèo một tiếng bắn vào ấn đường của Ma Tộc với tốc độ cực nhanh, khiến người hắn ta bắt đầu nứt ra từ ấn đường, kéo dài xuống tới dưới, sau đó cả người đều vỡ nát.

“Đó là cái gì?”

Rất nhiều người giật mình la lên.

Mọi người không ngờ, khi nãy rõ ràng Âu Dương Bạch Hoàng đã rơi vào thế yếu, không ngờ vào lúc sống còn lại chuyển bại thành thắng.

“Ồ!”

Ngay cả mấy cụ ông Thiên Tiên đang xem chiến cũng hô khẽ một tiếng, rõ ràng bọn họ cũng không nhìn ra thủ đoạn cuối cùng của Âu Dương Bạch Hoàng là gì.

Sau đó, bên phía liên quân Nhân Tộc vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất.

“Phụt!”

Nhưng Âu Dương Bạch Hoạt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, người như mất đi ánh sáng, da thịt dán lên xương như tờ giấy, khô quắt mà thiếu đi huyết khí, sau đó ngã xuống đất.

Tiếng hoan hô lập tức dừng lại, mười mấy người trên thuyền chiến của nhà Âu Dương bay ra, tiến hành cứu giúp.

“Thú vị thật, không ngờ ma khí tinh thuần mà cao thủ của Ma Tộc ta cố ý để lại trong cơ thể ngươi lại không tiêu diệt ngươi, còn bị ngươi nuôi dưỡng trong người, làm thành một vũ khí giết người có sức mạnh đáng sợ”.

Trong ma khí trên vực sâu vang lên một giọng nói, tựa như lời bình, lại như tiếng than thở.

Mọi người bừng tỉnh, nhớ lại chuyện Âu Dương Bạch Hoàng nói khi nãy, bảy mươi năm trước thật sự là người của Ma Tộc ra tay với Âu Dương Bạch Hoàng.

“Bát Tí, ngươi lên đi!”

Mordor lạnh lùng nói.

Bên phía Ma Tộc của lão ta liên tục bị tổn hại hai người, khiến sắc mặt lão ta vô cùng tối tăm.

“Vâng!”

Cao thủ đỉnh cao Địa Tiên tên Bát Tí, có tám cánh tay bốn cái chân từ đầu đã khinh thường Nhân Tộc nhảy xuống khỏi ma khí mãnh liệt, vào khoảnh khắc gã đáp xuống đất, mặt đất rung lên một cái.

Gã nhếch miệng cười với Nhân Tộc, hờ hững nói.

Mọi người cảm thấy tâm trạng nặng nề, niềm vui vì Âu Dương Bạch Hoàng giết chết Ma Tộc cầm gậy khi nãy biến mất, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Khí thế của Ma Tộc trước mắt đã đủ khiến Địa Tiên bình thường không thở nổi.

Hơn nữa từ ánh mắt lạnh lùng của Ma Tộc này có thể thấy, dường như bọn họ không hề để tâm chuyện một thiên tài của Ma Tộc bị Âu Dương Bạch Hoàng giết chết.

“Để tôi lên!”

Một ông lão tóc đỏ cất lời, cả mái tóc tựa như lửa, lão sải bước tiến lên.

Lão đến từ vương tộc Bắc Đường, ngay lập tức có không ít trưởng bối gật đầu đồng ý.

“Có Bắc Đường Hỏa ra tay sẽ không có vấn đề gì lớn đâu!”

Ngay cả cụ ông Thiên Tiên của nhà Bắc Đường cũng gật nhẹ đầu, rõ ràng là khá tự tin vào thực lực của Bắc Đường Hỏa.

“Bắc Đường Hỏa là một trong mười đỉnh cao Địa Tiên mạnh nhất, đã mấy chục năm rồi lão không ra tay, nghe đồn thực lực của lão đã mạnh hơn trước đây một bậc, ít nhất có thể đứng vào năm vị trí đầu”.

“Phần Thiên công lão tu luyện áp đảo tất cả tà công, có lẽ có hiệu quả với chủng tộc tà ác như Ma Tộc”.

Bên phía Nhân Tộc bàn tán xôn xao, sau khi biết lão là Bắc Đường Hỏa thì yên tâm hơn được phần nào.

“Một kẻ không đủ để ta đánh, thêm mấy người nữa đi”.

Không ngờ Bát Tí của Ma Tộc lại nói như thế, gã nhìn về phía thuyền chiến của Nhân Tộc với vẻ khiêu khích, còn cao thủ bên phía Ma Tộc cũng không ngăn cản, rõ ràng là khá tự tin vào năng lực của Bát Tí.

“Giết cậu, một mình tôi là đủ”.

Trận chiến nổ ra, Bắc Đường Hỏa tiến lên một bước, lập túc đánh nhau với Bát Tí của Ma Tộc.

Ầm!

Xích viêm cuộn trào, đốt cháy chín tầng mây.

Phần Thiên công có sức mạnh đáng sợ, ngay cả ma khí trong hư không cũng bị nhóm lửa, Bắc Đường Hỏa vừa ra trận đã ra tay bằng toàn lực, muốn áp đảo Ma Tộc trước mắt.

Hư không chấn động.

Hai người chiến đấu kịch liệt.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui