Ngoài tiên điện.
Đám người Tống Hoa tập trung cùng nhau.
“Tống tiểu thư, chúng ta làm sao đây?”, Tông chủ Sở Bạch Thu của Liệt Dương Tông nhìn tiên điện gần trong gang tấc, hơi không cam lòng hỏi.
Những người còn lại cũng tỏ vẻ không cam lòng, dù sao đây cũng là bảo tàng một Chân Thần để lại, tùy tiện lấy được vài thứ cũng đủ để họ sử dụng nửa đời sau rồi.
“Nếu các ngươi không sợ chết thì vào đi”.
Tống Hoa hờ hững nói.
Dù bên trong là bảo tàng của Chân Thần, nhưng nàng ta là người xuất sắc nhất của Man Thần Tông thế hệ này, hoàn toàn không thiếu tài nguyên.
Hơn nữa thân phận của những người đi vào cũng không đơn giản, chẳng những có người của Thiên Kiếm Tông còn có người của Thiên Cơ Tông, cả một cao thủ luyện thể ngay cả nàng ta cũng không thể nhìn thấu.
Nghe thấy lời của Tống Hoa, mọi người đều im lặng, dù sao uy thế khi giết chết một vị nửa bước Chân Thần của Lâm Ẩn khi nãy vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Lúc này, một tia sáng bay nhanh tới từ phía xa.
Oành!
Tia sáng kia đánh xuống trước mặt mọi người, bụi mù tản đi, lộ ra diện mạo thật sự của tia sáng.
Một ông lão người đầy cơ bắp, bắp thịt cứng rắn như sắt thép, trông cực kỳ mạnh mẽ.
“Ngân trưởng lão”.
“Ông tổ”.
Tống Hoa và Ngân Linh Tử thấy ông lão đến thì vội cúi người chào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ông lão cười nói với hai người.
Ông lão là một trong ba cao thủ Chân Thần của Man Thần Tông, cũng là ông tổ của Ngân Linh Tử - Man Chiến, sau khi nhận được truyền âm của Tống Hoa, Tông chủ Man Thần Tông lập tức phái Man Chiến tới.
“Trưởng lão, là thế này…”
Tống Hoa nói lại những chuyện xảy ra sau khi đi vào dãy núi Tuyệt Hàn một lượt, không thêm bớt chút nào.
Nghe Tống Hoa nói xong, Man Chiến cũng hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu người kia đã đi vào thì các ngươi lui ra đi”.
Nói xong, tay phải lão ta nhẹ nhàng dùng sức, nâng người của Man Thần Tông và tộc Ngân Linh lên, bay về phía xa.
Những người khác thấy thế, dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Chỉ có mấy người chưa hết hi vọng, canh giữ ở cách tiên điện không xa.
…
Sau khi bay được một lúc, Tống Hoa mới nhỏ giọng hỏi: “Trưởng lão, người có biết ba người kia có lai lịch gì không?”
“Người sử dụng Nước mắt Tru Tiên là cháu trai của một người bạn cũ ở Thiên Cơ Tông của ta, các ngươi rảnh rỗi thì có thể làm quen”, Man Chiến trầm giọng nói: “Còn hai người khác thì ta cũng không rõ, người của Thiên Kiếm Tông vốn cũng không nhiều, hơn nữa mấy năm nay Thiên Kiếm Tông còn ít liên lạc với bên ngoài, cho nên ta cũng không biết thân phận của kẻ kia”.
“Chỉ là chắc hẳn tiểu tử giết chết Hoàng Tụng là người của Triều Thiên cung, công pháp cậu ta sử dụng là bí quyết Tinh Thần Luyện Thể”.
Man Chiến nghiêm túc nói, khiến mọi người giật mình.
Ở Thiên Hoang giới, bốn thánh địa có vị trí rất cao, mấy chục nghìn năm nay, các thế lực hạng nhất không ngừng lên xuống, có thế lực yếu đi, cũng có thế lực quật khởi.
Nhưng địa vị của bốn thánh địa vẫn không bị bất cứ một thế lực nào làm lung lay.
Không ngờ chàng trai giết chết nửa bước Chân Thần kia lại là đệ tử của của Triều Thiên cung, bây giờ bọn họ mới hiểu vì sao Man Chiến lại dẫn bọn họ rời đi luôn.
“Trưởng lão, hình như Châu Dương – Thánh tử của Triều Thiên cung thế hệ này không trông như thế? Hơn nữa tuổi cũng không khớp”, Tống Hoa nhỏ giọng hỏi, nàng ta xuất thân Man Thần Tông, vẫn hiểu rõ một chút chuyện của Triều Thiên cung.
“Đúng thế, có lẽ tiểu tử này là thiên tài Triều Thiên cung bí mật bồi dưỡng, nhưng nếu cậu ta đến từ Triều Thiên cung thì chúng ta không cần phải tham gia vào”, Man Chiến chậm rãi nói: “Hơn nữa hơn một nghìn năm trước ta đã đi vào nơi này rồi, bên trong không phải nơi Hàn Nguyệt tiên tử ngã xuống, chỉ là nơi người bảo vệ Hàn Nguyệt tiên tử ngã xuống thôi, dù có chút tài nguyên nhưng ta cũng không lấy, dù sao Hàn Nguyệt tiên tử xuất thân Quảng Hàn cung, dây vào bọn họ cũng không tốt”.
Bây giờ mọi người mới hiểu vì sao cao thủ chân chính của Man Thần tông không đến, hóa ra bọn họ đã đến nơi này từ lâu rồi, lần này chỉ vì ra ngoài lấy thêm kinh nghiệm thôi.
…
Trong tiên điện.
Thần giác của Lâm Ẩn vừa tiếp xúc với Thiên Châu.
“Ầm ầm!”
Cả tiên điện nháy mắt bị hàn khí cuồn cuộn bao phủ, những hàn khí màu đen này cực kỳ lạnh lẽo, dù Lâm Ẩn lập tức thu hồi thần hồn, nhưng giữa lông mày vẫn đóng băng trong nháy mắt, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Lâm Ẩn thu hồi thần giác, hàn khí lại bớt đi một chút.
“Đáng tiếc”.
Trần Long Tượng cũng thấy cảnh này, nặng nề nói: “Có lẽ Thiên Châu này là Thiên Châu thành hình nhờ ngưng tụ trong suối trăng của Quảng Hàn cung cả nghìn năm, khác với Quảng Hàn châu ngưng tụ chục nghìn năm, nếu là Quảng Hàn châu chân chính, nếu cậu Ẩn có thể hoàn toàn luyện hóa, việc bước vào cảnh giới Chân Thần đã không còn là vấn đề nữa”.
“Được rồi!”
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Nếu thật sự là Quảng Hàn châu thì cả cao thủ Chân Thần cũng sẽ động lòng, làm gì đến lượt chúng ta”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng gật đầu, Quảng Hàn Châu trong Quảng Hàn cung cũng không có mấy viên, nếu nơi này thật sự có Quảng Hàn châu, nhân vật lớn kia sao có thể tùy ý để nó ở đây được.
Lâm Ẩn vung tay lên, hai túi trữ vật chứa Thần Binh là linh tài bay đến bên cạnh Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng: “Thiên Châu này có tác dụng rất lớn với ta, những thần binh và linh dược hai người cia đi”.
Trần Long Tượng hoàn toàn không thèm nhìn những thứ đó, cười nói: “Ta không thiếu tài nguyên, chuyến đi này chủ yếu để tích lũy kinh nghiệm thôi”.
“Cậu Ẩn, cậu lấy đi, cậu dùng được”, Độ Mệnh Kiếm Tiên lắc đầu, cười khổ: “Công pháp ta tu luyện đặc biệt, mỗi lần đột phá cảnh giới lớn đều cửu tử nhất sinh, không quá có nhu cầu về tài nguyên”.
“Ta không ngờ tiền bối lại tu luyện kiếm thuật kia”, Trần Long Tượng cũng thở dài nói.
Lâm Ẩn cũng không hỏi thêm, anh chỉ biết kiếm pháp Độ Mệnh Kiếm Tiên tu luyện rất mạnh, dù cùng cảnh giới anh gặp phải Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng phải cẩn thận ứng phó, bây giờ xem ra kiếm pháp lão ta tu luyện cũng có chỗ hở của riêng mình.
Lâm Ẩn thẳng thừng cất hai túi trữ vật đi, cầm lấy túi thứ ba.
Một hạt châu màu đen xuất hiện trong tay Lâm Ẩn.
“Ầm!”
Hàn khí màu đen lại xuất hiện.
Hàn khí ngưng tụ như nước như mưa đen rơi trong không trung, mỗi một giọt đều long lanh, đen như mực.
Hư không đều bị đông nứt, phát ra tiếng rắc rắc.
Có thể nhìn thấy quần áo trên người Lâm Ẩn gần như bị rách ra trong nháy mắt.
Nhưng Lâm Ẩn không hề lùi lại, tinh quang bao phủ cả người, cố hết sức chịu đựng hàn khí này.
Đối kháng được mười mấy phút, lúc hai người đứng cách đó mười trượng đều sắp không chịu được.
“Vèo!”
Tất cả khí lạnh đều biến mất, giống như khi nãy đều là ảo giác.
Lâm Ẩn thở phào nhẹ nhõm, quan sát tỉ mỉ Thiên Châu trong tay.
Có thể nhìn thấy một thế giới băng tuyết đang ngưng tụ trong Thiên Châu.
Anh có thể cảm nhận được năng lượng ngưng tụ trong Thiên Châu này không hề ít hơn tinh hạch Huyền Tinh, trong mắt Lâm Ẩn như có lửa bốc lên, nếu có thể luyện hóa Thiên Châu này, anh nhất định có thể tiến thêm một bước.
Sau khi bọn họ chôn cất thi thể của đạo giả xong thì rời đi luôn.
Lâm Ẩn không dám bế quan ở đây, nếu có cao thủ đi vào, chưa chắc anh có thể bảo vệ Thiên Châu này.
- -------------------.