“Các ngươi thì sao?”
Lâm Ẩn nhìn đám người U Minh Tử.
Sắc mặt đám người U Minh Tử Tiêu Hồng rất khó coi, đặc biệt là U Minh Tử, hắn ta vốn muốn mượn trận chiến này loại trừ một kẻ thù mạnh cho U Tuyền Tông, tạo ra tiếng tăm cho mình, nhưng bây giờ bọn họ lại trở thành đá kê chân để Lâm Ẩn nổi tiếng.
Đối mặt với Lâm Ẩn vô cùng hung tàn, U Minh Tử và Tiêu Hồng cũng không có lòng tin để tiếp tục chiến đấu nữa.
“Lâm đạo hữu thần uy cái thế, chúng ta chịu thua”.
Các thiên tài chịu khổ cúi đầu.
Những thiên tài không ra mặt khác cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lần này bọn họ lại chứng kiến sự xuất hiện của một truyền kỳ.
Một ngày trước bọn họ còn tưởng lần này dù Lâm Ẩn có Triều Thiên cung bảo vệ cũng sẽ bị đánh tơi bời, chán nản chạy trốn.
Nhưng sau một ngày, một mình anh đã áp đảo rất nhiều thiên tài, khiến Quân Lâm cúi đầu, có lẽ trong thế hệ trẻ tuổi không có ai là đối thủ của anh nữa.
“Thiên phú của người này quá đáng sợ, e rằng chỉ với trận chiến này, hắn đã có thể tranh giành vị trí đầu với Cố Thanh Ca rồi”.
Có võ giả thế hệ trước thở dài nói.
Cả những người trẻ tuổi cũng nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khiếp sợ.
Vốn dĩ bọn họ còn xem thường chàng trai trẻ tuổi đột nhiên tiến vào bảng thiên tài này, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn khuất phục bọn họ, có lẽ sau mấy chục năm, Triều Thiên cung lại sẽ xuất hiện một Cửu Phong đạo nhân, hoặc là mạnh hơn một bậc trở thành Trấn Sơn Hải tiếp theo cũng khó nói.
“Lâm đạo hữu quả nhiên là danh bất hư truyền”, Công Tôn Bắc Đẩu thở dài nói.
“Hôm nay chứng kiến sự xuất hiện của truyền kỳ, nên uống cạn một chung rượu lớn!”, Vương Hải cũng nâng ly, thoải mái uống cạn.
Một vài thiên tài không có hiềm khích với Lâm Ẩn cũng đều nở nụ cười thân thiện với anh.
“Không cần nhụt chí, thua thiệt trong chốc lát không hề đáng sợ, đợi khi cháu vào Quảng Hàn cung, trở thành Chân Thần, mới là chiến trường thật sự của các ngươi”, trưởng lão Quân gia nói nhỏ với Quân Lâm.
Nhưng lời này cả ông ta cũng không tin.
Ông ta hiểu Lâm Ẩn vừa gia nhập Triều Thiên cung, hoàn toàn không nhận được bao nhiêu tài nguyên của Triều Thiên cung, nhưng bây giờ đã có thể áp đảo Quân Lâm rồi, đợi đến khi bước vào cảnh giới Chân Thần, Quân Lâm còn có thể đuổi kịp Lâm Ẩn sao?
…
Sau khi trận chiến này kết thúc, người của các thế lực lớn đều chậm rãi rời đi.
Còn Lâm Ẩn thì trở về động phủ của mình, bắt đầu bế quan chữa thương.
Triều Thiên cung không ngừng đưa đủ loại tài nguyên đến núi của Lâm Ẩn, tất cả đãi ngộ của anh đều ngang hàng với Thánh tử Hoa Lộng Ảnh.
Lâm Ẩn bế quan suốt hai mươi năm.
Trong hai mươi năm này, ngoại giới cũng gió nổi mây vần, mười năm trước Cố Thanh Ca bước vào cảnh giới Chân Thần, rời khỏi bảng thiên tài, còn Lâm Ẩn thì thay thế Cố Thanh Ca, trở thành người đứng đầu bảng.
Còn Lâm Tiếu Đường đã gần ba mươi năm không thấy xuất hiện, sau khi đánh một trận với Lâm Ẩn, Quân Lâm gia nhập thánh địa Quảng Hàn cung, vẫn luôn bế quan, Thiên Hoang giới không có tin tức của gã.
Các thiên tài khác cũng trong trạng thái chuyên tâm tu luyện, trận chiến của Lâm Ẩn và Quân Lâm ở Triều Thiên cung kích thích thần kinh của rất nhiều người, khiến bọn họ có cảm giác gấp rút.
Sau khi kết thúc bế quan, Lâm Ẩn lặng lẽ dẫn Lộ Uyên rời khỏi Triều Thiên cung.
Hai người ngự gió đi nhanh về phía Nam Hoang.
Lúc này khí thế trên người Lộ Uyên từ như rồng ẩn trong nước sâu, ẩn giấu bên trong, đôi mắt tựa như thần linh, không giận tự uy.
Mấy năm nay Lâm Ẩn cũng cho Lộ Uyên không ít tài nguyên, lúc này dù Lộ Uyên hơi lớn tuổi, nhưng thực lực không hề yếu hơn Tiêu Hồng hai mươi năm trước.
Lâm Ẩn che giấu hết khí thế trên người, trông giống như một người bình thường không có tu vi, ngay cả Lộ Uyên cũng không nhìn ra tu vi của Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn và Lộ Uyên đi tới Nam Hoang, đi thẳng đến thành Bạch Sư.
“Thành Bạch Sư này phồn vinh hơn không ít”.
Lâm Ẩn nhìn thành Bạch Sư vô cùng náo nhiệt, nhỏ giọng nói.
“Thành Bạch Sư vốn là thành kinh tế của Nam Hoang, lần trước lúc cậu Ẩn đến thành Bạch Sư vừa xảy ra chuyện, không ít thế lực chọn rời đi để tránh hiểm nguy, mới khiến nó trông vắng vẻ”.
Lộ Uyên lạnh nhạt nói, lão ta vốn xuất thân từ Nam Hoang, lúc còn trẻ cũng từng lăn lộn ở Nam Hoang không ít thời gian.
Lâm Ẩn gật đầu, đi thẳng đến Bạch Sư Đường.
Hai người một đường không có ai cản trở đi đến tổng bộ của Bạch Sư Đường.
Người của Bạch Sư Đường nhìn thấy Lâm Ẩn và Lộ Uyên lập tức vội vàng nghênh đón: “Không biết hai vị đến Bạch Sư Đường ta có chuyện gì?”
Dù không quen biết hai người Lâm Ẩn và Lộ Uyên, nhưng trên người người đàn ông trung niên có khí thế bất phàm, người trẻ tuổi trông cũng hơi quen mắt, hắn cũng không dám thất lễ.
Bạch Sư Đường của hắn vốn dĩ xuất thân thương nhân, xem trọng hòa khí sinh ài.
“Không biết Tô Hi tiểu thư có ở đây không?”
Lâm Ẩn cười nói: “Phiền thông báo một chút, người quen cũ đến thăm”.
“Cậu là… cậu Ẩn?”
Hộ vệ giật mình nhìn Lâm Ẩn, lúc này hắn mới nhớ ra Tô Hi tiểu thư dặn dò, nói khoảng thời gian này Lâm Ẩn từng cứu Bạch Sư Đường sẽ đến, còn từng cho bọn họ xem chân dung của Lâm Ẩn, mãi lúc này hắn mới liên hệ người trong chân dung với người trước mắt.
“Cậu Ẩn, mời vào”.
Hắn có nghe nói thân phận của Lâm Ẩn là thánh tử của thánh địa Triều Thiên cung, còn là ân nhân cứu mạng của Bạch Sư Đường.
Lúc này, ngoài cổng Bạch Sư Đường vang lên tiếng bước chân dồn dập, Độ Mệnh Kiếm Tiên, Tô Hi, còn có Tô Chính Đạo cũng nhau đi ra, nhìn thấy Lâm Ẩn, ba người đều nở nụ cười.
Tô Hi cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhìn mấy người quen cũ, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.
Lúc này Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng có thực lực nửa bước Chân Thần, lúc ở Triều Thiên cung anh cũng đã biết kiếm thuật Độ Mệnh Kiếm Tiên tu luyện là kiếm kinh bí truyền của Thiên Kiếm Tông, mỗi lần đột phá cảnh giới lớn đều là cửu tử nhất sinh, nhưng một khi đột phá, cảnh giới lớn tiếp theo gần nhưu không có bình cảnh, chỉ cần dùng tài nguyên nâng cao thực lực là được, sức chiến đấu còn rất đáng sợ.
Càng khiến Lâm Ẩn ngạc nhiên là lúc này Tô Hi cũng có thực lực Thiên Tiên sơ kỳ.
Tiến độ cũng không chậm hơn những người xếp sau trong bảng thiên tài chút nào.
Cả đám người đón Lâm Ẩn vào trong.
Lâm Ẩn ở lại Bạch Sư Đường ba ngày rồi rời đi cùng Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên.
Bọn họ đi thẳng đến vị trí truyền tống trận.
Nửa tháng sau, động phủ ở bí cảnh Bồng Lai sáng lên, bóng dáng ba người Lâm Ẩn xuất hiện.
Anh hít một hơi thất sâu.
Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Nhưng anh cũng nhíu mày.
Anh đã dặn dò người nhà họ Lâm và nhà Công Thâu trông coi nơi này, nhưng bây giờ lại không thấy ai cả, hơn nữa nhìn mức độ hoang vu của nơi này, rõ ràng đã lâu rồi không có người đến đây.
“Cậu Ẩn, xem ra hành tinh xanh đã xảy ra chuyện rồi”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên nói với giọng điệu nặng nề.
“Ra ngoài xem thử là biết thôi”.
Lâm Ẩn trầm giọng nói.
Anh bước ra một bước đã xuất hiện ở cung điện của động phủ.
“Ai!”
“Có ngoại địch xâm lấn!”
Mười mấy người lao ra từ trong cung điện, đều có tu vi Thần cảnh Nhân Tiên cảnh, nhưng đều mặc đồ hộ vệ, bọn họ nhìn ba người đứng trên không trung, hùng hổ xông lên.