Chàng Rể Cực Phẩm

Nhà họ Văn và thế lực thần bí kia, đang sợ mình vì điều gì?

Đột nhiên Lâm Ẩn mở bừng mắt, đôi mắt anh sắc lẻm.

Chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi, đột nhiên thế lực chống lưng cho nhà họ Văn biết được thân phận thật sự của mình, biết mình là người thừa kế của Long phủ?

Cũng chỉ có Long phủ mới có thể khiến cho nhà họ Văn và thế lực sau lưng họ sợ đến mức này thôi.

Lạ lùng thật, chắc chắn chuyện này không đơn giản chút nào.

Vốn dĩ Lâm Ẩn cho rằng, người chống lưng cho nhà họ Văn là một vài thế lực ở ẩn, không màng đến thế gian nào đó.

Hồi đầu bản thân anh định ép thế lực ở ẩn trong bóng tối xuất đầu lộ diện, rồi lần lượt lượt tìm đến tận nhà, đánh bại bọn chúng, vứt một mồi lửa đốt cháy hết cả nhà họ Văn, ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đã xem thường nhà họ Văn rồi.

Có thể nhịn được nhục, co đầu rụt cổ núp vào trong góc tối. Phải biết rằng, rắn độc mai phục là để lần sau cắn người ác hơn.

Suy nghĩ ấy xẹt qua đầu Lâm Ẩn nhanh như chớp, sự nghi ngờ đã bắt đầu trỗi dậy trong lòng anh.

Ai sẽ biết được thân phận người thừa kế Long phủ của mình?

Trước khi tìm đến người nhà họ Ninh, Lâm Ẩn không hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ ngoan ngoãn ở lại nhà họ Trương, sống như một người bình thường. Anh không muốn khuấy lên sóng giờ trước khi luyện xong thần công.

Kể từ lúc xuống núi, cũng không có ai biết thân phận này của mình.

Nhà họ Ninh ở thủ đô coi mình như đại trưởng lão, năm ấy thầy của anh làm thân với nhà họ Ninh, cũng chưa từng tiết lộ gốc gác của mình với nhà họ Ninh.

Phải biết rằng, phủ quân của Long phủ bước vào đời, trước giờ đều chưa từng để lộ thân phận thật sự, đây chính là quy định đã được truyền qua nhiều thế hệ.

Vậy thì, rốt cuộc đã sơ hở ở chỗ nào? Bại lộ thân phận? Chứ bằng không sao nhà họ Văn lại cư xử kỳ quặc như thế?

Lâm Ẩn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mới quyết định tìm cơ hội tiếp xúc với những người trong mười hai Đường, năm Môn dưới trướng Long phủ đang sống ẩn nấp, để tìm hiểu tình hình hiện nay.

Còn Văn Thiên Phượng và nhà họ Văn, anh không tin bọn chúng có thể lẩn trốn cả đời, cho dù có lật cả trời đất lên, sớm muộn gì cũng sẽ tóm được bọn chúng mà thôi!

Cũng không quan tâm đến thế lực thần bí lẩn trong bóng tối ấy đang mưu tính điều gì, chẳng buồn quan tâm xem hắn là ai, binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, dù là người hay là thần anh cũng sẽ giết hết!

Chiếc Bentley nhanh chóng chạy về toà nhà Tắc Thành.

Tối ngày hôm ấy, Vu Tắc Thành triệu tập tất cả đội ngũ kinh doanh ưu tú dưới trướng mình, mở cuộc họp lớn, bàn bạc chuyện tiếp nhận tài sản của nhà họ Văn.

Người Vu Tắc Thành tìm đến đều là đội ngũ người phụ trách, dù gì đi chăng nữa, hắn cũng có bảy tám mươi nhân viên thanh toán thương mại.

Vốn dĩ nhà họ Văn ở thủ đô đã có sẵn sản nghiêp, cộng thêm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tề, trải rộng ra đủ loại nghề nghiệp và nhiều lĩnh vực khác nhau, muốn xử lý cũng hết sức phiền phức.

May mà nhà họ Văn đã co đầu rút cổ, các thủ đoạn trong lĩnh vực thương mại rất đơn giản, chỉ cần lo liệu về mặt hình thức mà thôi.

Đến một đồng cũng không cần phải chi ra, nghe có vẻ rất khó tin.

Nhưng thực tế chính là như vậy, bởi vì Lâm Ẩn hết sức mạnh mẽ.

Người phàm sẽ không hiểu được, sức mạnh mình nắm giữ trong tay có thể quyết định hết thảy mọi thứ.

Chứ bằng không, cho dù đầu óc bạn có nhanh nhẹn và thông minh đến mức nào, sức sáng tạo dạt dào đến cỡ nào, không có sức mạnh bảo vệ bạn, bạn kiếm được nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là dâng mồi ngon lên cho kẻ khác mà thôi.

Nhà họ Văn rút khỏi thủ đô, tất nhiên miếng bánh chúng để lại đều thuộc về một mình Lâm Ẩn, không có ai mắt mù dám đi đụng vào miếng bánh của anh.

Đến một tầng lớp nhất nhất định, chơi một ván cờ cấp cao nhất, cũng chỉ là thế mà thôi.

Nếu như không thể tàn sát cả gia tộc một cách sạch sẽ, vậy thì hãy vứt bỏ mọi thứ, ngoan ngoãn về ở ẩn, lặng lẽ từ bỏ tất cả.

Ngày tiếp theo.

Giới danh nhân trong thủ đô dậy sóng.

Một khoảng thời gian trước, nhà họ Văn còn lên như diều gặp gió, nhưng chỉ trong một đêm, dường như bọn họ đều đã bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả những người tương đối có địa vị trong nhà họ Văn đều biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Vô số công ty tập đoàn, tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Văn đều lâm vào trạng thái vô chủ.

Một tin tức làm lòng người chấn động hơn nhanh chóng lan truyền.

Trên khắp đường lớn hẻm nhỏ ở thủ đô, mọi người đều bàn bạc sôi nổi.

Không ngờ ông trùm ở khu Trung Thiên, Vu Tắc Thành, đã chiếm đoạt hết tài sản của nhà họ Văn?

Đương nhiên, câu chuyện đằng sau lại càng khiến cho mọi người thấy chấn động hơn.

Nhưng hễ là người nắm bắt tin tức nhanh nhạy, đều đã nghe nói tới chuyện xảy ra trong Đế Dương Thành tối hôm đó.

Văn Thiên Giao chết trong Đế Dương Thành, đêm hôm ấy Vu Tắc Thành sai rất nhiều đàn em mai phục bên ngoài, chỉ có một thanh niên đi vào trong Đế Dương Thành, không biết thanh niên ấy đã làm gì, đột nhiên nhà họ Văn lựa chọn đi khỏi thủ đô, hoàn toàn không dám tranh quyền nữa!

Thân phận của thanh niên ấy đã được làm sáng tỏ, công khai tuyên truyền trong giới người nổi tiếng ở thủ đô.

Anh ấy, được mọi người gọi là anh Ẩn.

Sau khi đi thăm dò nhiều nơi, tất cả các gia tộc quyền quý và giàu sang ở thủ đô, đều đưa ra một kết luận.

Người thanh niên san bằng cả nhà họ Văn, chính là Tề Ẩn!

Nhà họ Tề ở thủ đô đã sống lại rồi, tấm biển của nhà họ Tề sắp được treo lên một lần nữa.

Một mình Tề Ẩn thôi cũng có thể đại diện cho nhà họ Tề ở thủ đô! Đến cụ Tề Vấn Đỉnh, cũng đã tuyên bố chuyện này với mọi người, Tề Ẩn, là người đứng đầu trong nhà họ Tề!

Chuyện này đến một cách đột ngột, những gia tộc quyền quý và những nhân vật tương đối có quyền thế trong thủ đô đều há hốc miệng, mắt muốn lọt ra khỏi tròng.

Đây đúng là tin động trời, nhà họ Văn vừa mới rực rỡ như mặt trời ban trưa, thế mà điêu tàn nhanh đến như vậy ư?

Chuyện khiến cho mọi người hăng say bàn tán là, nhà họ Văn đã bị diệt dưới tay đứa cháu duy nhất còn sót lại của gia tộc có thù với họ, nhà họ Tề.

Tất thảy mọi người đều âm thầm suy đoán, rốt cuộc Tề Ẩn đã giở thủ đoạn gì.

Nói chung, tên tuổi của Tề Ẩn, nhất thời vang vọng khắp thiên hạ!

Vào buổi chiều, trong tòa nhà Tắc Thành.

Lâm Ẩn đang ngồi uống hồng trà trong phòng tổng giám đốc, tiếng cốc cốc cốc vang lên, Vu Tắc Thành gõ cửa, hắn bước vào với gương mặt mừng vui rạng rỡ.

Hắn cung kinh dâng lên một cái rương lớn chứa hợp đồng và văn kiện.

“Anh Ẩn! Mọi chuyện đúng như những gì anh đã nói, cả nhà họ Văn chẳng có kẻ nào dám ló mặt trong thủ đô cả. Tôi đã lấy được hết tài sản của nhà họ Văn một cách thuận lợi.” Vu Tắc Thành nói với giọng ngạc nhiên: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, tất thảy đều đứng tên anh Ẩn.”

Vu Tắc Thành thân là người trong cuộc, đêm hôm ấy hắn cũng có mặt ở đó, thậm chí hắn còn không hiểu rõ anh Ẩn làm được vậy bằng cách nào? Anh Ẩn còn oai phong hơn cả thiên thần xuống phàm trần!

Một thân một mình đi vào Đế Vũ Thành, khiến cho nhà họ Văn sợ đến mất hồn mất vía, e sợ anh Ẩn diệt hết cả nhà cả tộc mình, bèn dâng số tài sản kếch xù của mình ra bằng cả hai tay?

Vu Tắc Thành cũng đã biết thân phận thật sự của anh Ẩn, hóa ra, anh là Tề Ẩn của nhà họ Tề!

Thảo nào mặt mũi anh Ẩn lại đằng đằng sát khí, đi xử lý cả nhà họ Văn.

“Tính hết cả số tài sản này thì tôi nghĩ không ai trong Long quốc giàu hơn anh Ẩn đâu.” Vu Tắc Thành nói, trong lòng hết sức kích động.

Vu Tắc Thành là một người có tài sản mười tỷ, đã không còn coi tiền là tiền nữa, nhưng mà, trong ngày hôm nay, sau khi hắn cầm xấp hợp đồng chuyển nhượng tài sản, vẫn thấy giật mình trước món tiền khổng lồ ấy!

Tiền bạc đúng là hết sức quyến rũ!

Gương mặt Lâm Ẩn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, đây cũng là chuyện nằm trong dự tính của anh từ trước.

“Có tra khảo được gì từ những tên ám vệ của nhà họ Văn, và người của các nhánh phụ không?” Lâm Ẩn nghiêm mặt hỏi, có thể lần ra được manh mối gì về thế lực phía sau lưng nhà họ Văn hay không, mới là chuyện khiến anh quan tâm.

“Thưa anh Ẩn, đám người đó vốn không phải là trụ cột trong nhà họ Văn, bọn chúng chẳng biết được cái gì, đến chuyện nhà họ Văn lui về ở ẩn mà bọn chúng còn chưa biết, những thông tin chúng cung cấp không có giá trị nào hết.” Vu Tắc Thành nghiêm túc đáp.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh nhấp một ngụm trà, ngày nào chưa tóm được nhà họ Văn, ngày đó lòng anh còn chưa yên, những kẻ ẩn thân trong bóng tối luôn khó xử trí hơn những tên đứng ngoài sáng nhiều.

“À phải rồi, anh Ẩn, lần này, những gia tộc quyền quý trong thủ đô đều gửi thiếp mời, muốn mời anh đến dự tiệc. Bọn họ đều công nhận anh là người đại diện cho nhà họ Tề, đại cho một gia tộc quyền quý!” Vu Tắc Thành cung kính nói, trông hắn còn kích động hơn cả Lâm Ẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui