Có thể nói người có thể bước vào Hư Đạo cảnh không ai không phải người được chào đón, dù là đại giáo vô thượng cũng không dám đảm bảo thánh tử của thế hệ mình có thể bước vào Hư Đạo cảnh.
Cao thủ Hư Đạo cảnh cũng mấy đời mới có thể có một vị, một cao thủ Hư Đạo cảnh có thể bảo đảm cho một tông môn mười vạn năm không sa sút.
Mà bước vào cảnh giới Ẩn Nhất cảnh rồi mới có thể được gọi là “ngộ đạo”, lĩnh ngộ đại đạo.
Về phần có hoàn toàn nắm được đại đạo hay không là do bản thân mình, đó là đạo tổ trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Ngay cả Nhân Hoàng Chí Tôn bước vào tiên giới cũng không làm được.
Đến cảnh giới Chí Tôn, có thể nói thiên địa diệt ta bất diệt, nhất nguyệt mục nát ta không mục, ba nghìn thế giới sụp đổ ta vẫn còn.
Trải qua vạn kiếp vẫn bất tử, nắm giữ vạn pháp trường sinh, đây mới là tự tại, tiêu dao, viên mãn chân chính!
Ở tinh hải vô tận, bước vào tiên giới trong truyền thuyết cũng đã là tồn tại chí cao vô thượng rồi.
! ‘Đáng tiếc suối Hỗn Độn chỉ có thể giúp mình bước vào Ẩn Nhất cảnh, bây giờ muốn bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ cũng phải tốn rất nhiều thời gian!’
Lâm Ẩn thầm nghĩ trong lòng.
Bây giờ anh đã có thể mơ hồ cảm nhận được đại bàng và người đưa đò đều có thực lực Ẩn Nhất cảnh, hơn nữa cảnh giới còn không thấp, bọn họ cũng không chắc có thể ngăn lại những người đó, chứ đừng nói là mình bây giờ.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi không cam lòng, dù bây giờ anh có năng lực đưa người thân của mình rời khỏi thiên vực Tiểu Đông, nhưng anh thật sự nhẫn tâm đứng nhìn mấy trăm triệu sinh linh của thiên vực Tiểu Đông bị tiêu diệt toàn bộ sao?
Anh không làm được!
‘Đến khi xuất quan, mình sẽ đưa Thiên Lạc và Kỳ Mạt đến tinh vực khác, sau đó thì sống chết cùng với thiên vực Tiểu Đông!’
Lâm Ẩn thầm nghĩ, anh không thể trơ mắt nhìn người thân của mình chôn thân ở thiên vực Tiểu Đông, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn biết bao nhiêu sinh linh của thiên vực Tiểu Đông gặp nạn được.
Lâm Ẩn nhìn suối Hỗn Độn đã cạn.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, ngón tay chặp thành kiếm, một tia kiếm quang chém lên vị trí trung tâm của suối Hỗn Độn.
Vụt!
Phần đáy của suối Hỗn Độn bị chém ra một lỗ nhỏ, lập tức có chất lỏng mang mùi thơm chảy ra.
Quả nhiên!
Lâm Ẩn tỏ vẻ vui mừng, rõ ràng chất lỏng này tinh thuần hơn nước suối anh vừa dùng để tu luyện trước đó không ít.
Lâm Ẩn nhắm mắt, tiến vào trạng thái tu luyện một lần nữa.
Một giọt máu!
Giọt máu đỏ như lửa, sáng rực, vừa mới mở hộp đá thì nó đã bay ra từ bên trong.
Lâm Ẩn lùi lại, vô cùng chấn động, bây giờ anh là cao thủ Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, rốt cuộc là cao thủ thế nào lại có thể khiến anh sởn tóc gáy chỉ với một giọt máu, tựa như nhìn thấy mãnh thú hồng hoang vậy.
Một giọt máu, sáng chói kinh người!
Hơn nữa khiến anh không thể không khiếp sợ là nó không có sát khí, đây chỉ là một giọt máu vô hại người khác để lại thôi mà đã có uy lực đáng sợ như thế.
Nếu không phải bước chân vào Ẩn Nhất cảnh, Lâm Ẩn cảm thấy dù là cao thủ dưới Ẩn Nhất cảnh nào đối mặt với giọt máu này cũng sẽ áp lực đến mức quỳ xuống, không nhịn được run lẩy bẩy.
.