Sinh linh ngoại vực đều thay đổi sắc mặt, dù là mấy Hư Đạo cảnh đang trốn trong bóng tối cũng thế, thần tiễn thủ trong bóng tối kia có thực lực quá mạnh mẽ, dù là Hư Đạo cảnh như bọn họ sơ suất một chút cũng có thể bị mũi tên kia giết chết, không thể tránh né.
Ầm! Nhưng cao thủ hàng đầu của ngoại vực cũng không chịu thua, vẫn mạnh mẽ như cũ, mấy bóng người liên tục xuất hiện, còn có một mũi tên thanh đồng bắn về phía Lâm Thiên Lạc.
Keng!
Thần tiễn thủ bên phía thiên vực Tiểu Đông lại ra tay một lần nữa, bắn mũi tên thanh đồng kia thành phấn vụn.
“Nếu các ngươi cố ý làm thế, vậy thì khai chiến đi!”
Thần tiễn thủ hét to, mấy bóng người xuất hiện, nghênh chiến với mấy cao thủ Hư Đạoc ảnh bên kia.
! Tinh hải lập tức rạn nứt.
Đủ loại pháp tắc xuất hiện, ánh sáng đan xen nở rộ trong thiên địa!
Năng lượng đó thật sự quá kinh khủng!
Giết!
Bên phía thiên vực Tiểu Đông chiến ý dâng cao, xông về phía tu sĩ ngoại vực.
Bọn họ là muốn bảo vệ quê hương, còn rất nhiều tu sĩ ngoại vực đến nay vẫn không biết vì sao phải ra tay với thiên vực Tiểu Đông, rất nhiều tu sĩ ngoại vực còn có bạn tốt ở thiên vực Tiểu Đông, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù sống chết.
“Giết!”
Phía ngoại vực có nhân vật lớn lên tiếng.
Ngay cả cao thủ ngoại vực cũng sợ hãi rồi, người vừa lên tiếng chính là một lão tổ sống mấy trăm nghìn năm của ngoại vực, dù là ở ngoại vực bọn họ cũng coi là nhân vật đứng đầu, bây giờ lão ta lên tiếng, đã chứng minh sắp quyết chiến rồi.
Kế hoạch của bọn họ là đợi sau khi kêu gọi được mấy Ẩn Nhất cảnh của thiên vực Tiểu Đông rồi mới khai chiến, như vậy thương vong bên phía bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều, không ngờ hôm nay lại phải khai chiến toàn diện.
Lâm Thiên Lạc đứng trên chiến trường, trong lòng chợt có cảm giác hồi hộp.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy một bóng người mơ hồ đứng ở đó, nhìn về phía mình.
Lâm Thiên Lạc chấn động, người này chắc chắn là cao thủ hàng đầu, ngay cả Quy gia gia mạnh nhất trong mắt cô cũng không phải đối thủ của người này.
“Cao thủ Ẩn Nhất cảnh1”
Lâm Thiên Lạc đưa ra phán đoán như vậy.
Quy gia của Long cung là đỉnh cao Hư Đạo cảnh, dù đối mặt với Quy gia, cô cũng không cảm thấy áp lực như vậy.
Bóng người ở chân trời kia không thể lường được, không thể theo dõi, sâu thẳm khó dò.
Nơi đó tràn ngập khí hỗn độn, rất nồng đậm, hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của người kia, chỉ có một đôi mắt lúc khép mở lại phát ra ánh sáng chói chang như ánh mặt trời.
“Rút lui, nhường chiến trường lại”.
Một giọng nói chứa đầy tang thương vang lên từ bên thiên vực Tiểu Đông.
“Hắn không nhìn thấy ta, cháu lập tức đi đi, đợi hắn ra tay, ta sẽ tiêu diệt hắn!”, chim đại bàng nhẹ giọng nói.
Trong giọng nói mang theo sự kiên định và tự tin, cũng có một sức mạnh khiến người ta khiếp sợ, Lâm Thiên Lạc bình tĩnh lại, mặt không cảm xúc lùi về sau.
Cô đoán vị tiền bối này muốn dùng mình làm mồi dụ người kia đến gần, sau đó ra tay giết chết bằng một đòn.
Cao thủ cấp bậc này ra tay chắc chắn sẽ trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu, một đòn đủ làm ngôi sao đảo lộn, bát hoang sụp đổ.
Cô vô cùng kích động, chẳng lẽ hôm nay sẽ được thấy một giáo tổ ngoại vực bỏ mình sao?