Lâm Ẩn nhìn hơn mười tên bảo vệ mặc vest mà chẳng lộ ra biểu cảm gì.
Đúng là không ngờ mà, theo Kỳ Mạt ra ngoài bàn chuyện làm ăn mà còn đụng phải mấy tên nước ngoài xấc xược kiểu này.
"Ông Hapy? Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Trương Kỳ Mạt trầm giọng hỏi.
Hành động của Hapy quả thật chẳng coi ai ra gì!
Hapy chậm rãi châm một điếu xì gà, rồi nhả ra một đám khói dày đặc, bấy giờ mới thong dong đứng dậy nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Trương Kỳ Mạt, cô chỉ có thể lựa chọn hợp tác cùng tập đoàn Latinh chúng tôi, nếu không, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt."
"Ông đang uy hiếp tôi?" Trương Kỳ Mạt thấy hơi tức giận.
Cô đã tiếp xúc qua không ít người làm ăn trong thành phố Thanh Vân này, nhưng chưa bao giờ gặp doanh nhân nào ngang ngược đến thế.
Cô không thể hợp tác với tập đoàn Latinh để đâm sau lưng Tưởng Kỳ.
Cho dù bỏ qua quan hệ giữa Lâm Ẩn và Tưởng Kỳ đi nữa, thì cô cũng không thể hợp tác với một người nước ngoài dã man như vậy để đâm sau lưng người khác.
"Cô cũng có thể hiểu vậy đấy." Hapy mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tràn ngập vẻ đắc chí.
"Tưởng Kỳ là tử thù của tập đoàn Latinh chúng tôi, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ san bằng ông ta, cô mà theo ông ta mãi thì chẳng có lợi ích gì đâu, chỉ có chết chung với ông ta mà thôi." Hapy hút một hơi xì gà, nói năng rất tự tin.
Sắc mặt Trương Kỳ Mạt rất khó coi, cô nhìn sang Lâm Ẩn.
Tình hình thế này cô đã rơi vào thế bị động, phải chờ xem Lâm Ẩn nói thế nào đã.
Dù sao Tưởng Kỳ cũng là bạn của Lâm Ẩn, anh chắc chắn rất rõ chuyện tập đoàn Latinh đang đối đầu với tập đoàn Hải Dương.
Lâm Ẩn bình tĩnh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hapy với ánh mắt lạnh lùng.
Vốn dĩ anh đã để Thẩm Tam và Tưởng Kỳ ra đối đầu với tập đoàn Latinh, anh không có thời gian rảnh tay đi xử lý đám nước ngoài tham lam này, vậy mà không ngờ, chúng lại nhắm vào Kỳ Mạt.
"Ồ? Cô sợ rồi sao? Còn để trợ lý nói chuyện thay?" Hapy lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khinh thường nhìn Lâm Ẩn: "Nghe nói cậu là chồng của sếp Trương? Lâm Ẩn đúng không, là một đống rác rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân này?"
"Đúng vậy, thưa ông Hapy tôn kính, đây là cậu Lâm Ẩn rác rưởi kia đấy, nghe bảo sau khi kết hôn với sếp Trương xinh đẹp, đến giờ họ vẫn chưa ngủ chung phòng với nhau, đây là một chuyện cười lớn đấy." Lord đứng một bên châm chọc xen vào.
"Hai người nói chuyện quá đáng rồi đấy?" Trương Kỳ Mạt tức giận chất vấn, cảm thấy hai người kia ngày càng ngang ngược, ỷ vào đây là địa bàn của họ, còn có bảo vệ xung quanh, đúng là chẳng nể nang gì ai.
"Vậy mà đã quá đáng rồi sao? Đợi lát nữa sếp Trương sẽ trải nghiệm chuyện còn quá đáng hơn nữa." Ánh mắt Hapy nhìn Trương Kỳ Mạt rất tham lam, ông ta cười âm hiểm.
"Sếp Trương, một người phụ nữ xinh đẹp xuất sắc như cô, sao lại gã cho một thằng vô dụng đến vậy chứ?" Lord phụ họa thêm vào, ra vẻ trưởng bối dạy bảo con cháu.
"Tên Lâm Ẩn vốn là sự sỉ nhục của cánh đàn ông, là một đống rác bất tài đúng không? Có cô vợ xinh đẹp vậy mà không chung đụng chăn gối được? Đúng là thứ bất lực." Hapy quét mắt nhìn một lượt Trương Kỳ Mạt từ trên xuống dưới, nói chuyện ngày càng ngang ngược: "Hôm nay để tôi cho cô cảm nhận một phen, làm tròn chức trách của một người chồng thay thằng Lâm Ẩn rác rưởi này."
"Ha ha! Phụ nữ Long Quốc đê tiện như các cô phải bị chà đạp một trận rồi mới chịu nghe lời, không thể bàn chuyện làm ăn với các cô được mà." Hapy kẹp điếu xì gà, cười với vẻ thích thú: "Tôi đã gặp không ít mấy kiểu phụ nữ đê tiện như các cô ở thành phố Thanh Vân này rồi, bàn chuyện làm ăn đàng hoàng thì không chịu nghe theo, cứ phải để tôi chà đạp một trận ở trên giường thì mới chịu thuần phục, hầy, đúng là một chủng tộc thấp hèn."
"Thằng rác rưởi kia nhìn cái gì vậy? Không phục à? Thằng khỉ da vàng này, phụ nữ nước các người chỉ có thể bị người da trắng tài giỏi như chúng tôi chơi thôi, còn cậu thì chỉ có thể trơ mắt nhìn." Chỉ có thể thong dong đứng dậy, trên mặt ngập tràn vẻ thưởng đẳng, hoàn toàn không đặt Lâm Ẩn vào trong mắt.
Ở thành phố Thanh Vân này, Hapy dùng thủ đoạn cưỡng bức, không biết đã chơi đùa qua biết bao cô gái rồi. Nhưng mà ông ta con mồi ông ta muốn bắt nhất là người đẹp có khí chất xuất chúng họ Trương này, quả thật là điển hình của một cô gái Long Quốc hoàn mỹ.
Vì thế ông ta đã quyết định từ lâu rồi, nếu Trương Kỳ Mạt không phối hợp với mình, vậy thì cứ dùng thủ đoạn cưỡng chế rồi nói tiếp, chỉ cần quay hình lại, cô sẽ sợ mình thân bại danh liệt, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Đúng vậy, Hapy thân là một nhà tư bản lớn từ một quốc gia tư bản, bài học lọt lòng đầu tiên chỉnh là đê tiện vô liêm sỉ.
Sắc mặt Lâm Ẩn ngày càng lạnh lùng, đám nước ngoài chết tiệt này đúng là coi trời bằng vung, ở ngay trước mặt anh mà dám ăn nói như thế.
"Này, ông Hapy, rốt cuộc ông đang nói gì vậy? Long Quốc chúng tôi là xã hội pháp trị, ông dám làm bậy à?" Trương Kỳ Mạt có hơi lo sợ nhích đến gần Lâm Ẩn hơn.
"Ha ha, đó là phép tắc của Long Quốc các cô, với chúng tôi thì chẳng có tác dụng gì sất." Vẻ mặt Hapy vô cùng nham hiểm mà nói, sau đó cởi áo vest ra, để lộ vóc người mập mạp: "Chúng tôi sẽ thưởng thức cô thật kỹ, cẩn thận quay hình lại quá trình này, chẳng lẽ cô còn dám nói chuyện này ra bên ngoài sao?"
"Mấy đứa tay sai ra tay trước đi, trước hết trói con khỉ da vàng này lại cho tôi, sau đó để các cậu đồng thời thưởng thức tư vị của cô gái này." Hapy cười khẩy rồi nói, búng tay một cái.
Ông ta cảm thấy kế hoạch của mình đúng là hoàn mỹ, để Lord của công ty Ernst đứng ra hẹn Trương Kỳ Mạt, cũng đã bố trí một lượng lớn bảo vệ canh chừng xung quanh nhà hàng, chỉ cần Trương Kỳ Mạt đến đây gặp mặt, vậy còn chẳng phải mặc sức mình sao?
Rầm, mười mấy bảo vệ nước ngoài vóc người đô con xông lên, còn có hai người rút thẳng súng lục ra nhắm vào Lâm Ẩn, trông vô cùng hung dữ.
"Chủng tộc khỉ da vàng đê tiện, mau quỳ xuống ngay cho tao!"
Một tên bảo vệ cầm đầu lạnh lùng quát lên, sau đó vung tay lên định tát vào mặt Lâm Ẩn.
Ầm!
Lâm Ẩn trở tay đánh ngược lại, khiến gã bay xa hơn mười mấy mét, thân hình cao lớn bỗng chốc ngã rầm vào hai tên tay đang cầm súng lục.
Cũng ngay trong tích tắc này, Lâm Ẩn đã kéo Trương Kỳ Mạt xông lên, một tay đưa ra thao tác thoăn thoắt, nắm lấy cuống họng của một tên là bẻ ngay, âm thanh răng rắc liên tục vang lên, võ công tóe tia lửa, hơn mười tên bảo vệ đã ngã hết xuống đất, nằm run rẩy cứ như bị điện giật.
Xử lý xong đám bảo vệ, Lâm Ẩn xoay người lại, lạnh lùng nhìn Hapy, bước từng bước đến chỗ ông ta.
"Chúa ơi, gì vậy chứ?" Hapy sợ đến mức vội vàng lui về sau, trợn to mắt nhìn Lâm Ẩn.
Ông ta vốn dĩ không ngờ chồng của Trương Kỳ Mạt lại có bản lĩnh ghê gớm đến vậy, đây mà là rác rưởi sao?
Từ đầu đến giờ, anh chẳng nói lấy một câu, nhưng thật sự không ngờ rằng vừa ra tay đã khủng bố đến mức này...
"Lord, mau mau gọi bảo vệ ở dưới lên đây!" Hapy trầm giọng hô lên, cũng không thấy sợ lắm.
Chẳng qua chỉ là biết đánh nhau chút mà thôi, tập đoàn Latinh dám ngang tàng mở rộng chuyện làm ăn ở thành phố Thanh Vân như vậy, tất nhiên là đã nắm chắc trong lòng bàn tay, đã sớm dẫn một đội sát thủ hung mãnh sang, đó đều là đám người hung tàn đã sống sót sau thời kỳ hỗn chiến buôn lậu thuốc phiện ở Mỹ Latinh.
Tên rác rưởi Lâm Ẩn này có biết đánh nhau thì thế nào chứ? Muốn bảo vệ vợ mình sao?
Ầm!
Lord chỉ vừa cầm điện thoại lên ấn gọi, thân hình của Lâm Ẩn đã xông ngay tới trong chớp mắt, đấm ngay vào mặt Hapy, khiến mặt mày ông ta văng máu tung tóe, khóe mắt nứt toác.
"Á! Ối!"
Hapy ngã xuống ghế sô pha, kêu lên đầy thảm thiết thống khổ, vẻ mặt rất dữ tợn.
"Cái thằng khỉ da vàng thấp hèn này, mày dám đánh tao ư?"