Chàng Rể Cực Phẩm

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Những gì cô nói, tôi đều không cần.”

“Ha ha.” Tiêu Huyên bật cười khinh thường: “Nếu tôi nhớ không lầm, anh đã có vợ rồi nhỉ?”

“Chuyện của tôi, không đến phiên cô quan tâm.” Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.

“Thật sự không biết anh lấy dũng khí ở đâu ra để ăn nói như vậy với tôi luôn đấy?” Vẻ mặt Tiêu Huyên càng trở nên hung hăng, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường: “Anh chỉ là thứ ăn bám mà thôi, ăn bám mà còn có thể ăn đến nỗi tự tin kia à?”

“Anh là một người đàn ông có tay có chân, không biết tự mình phấn đấu hay sao? Chỉ biết ăn bám thì thôi đi, có vợ rồi mà còn đi dụ dỗ bạn của tôi nữa? Đúng là không được tích sự gì.” Tiêu Huyên mỉa mai với giọng lạnh lùng.

Trong mắt cô ta, Lâm Ẩn chính là loại người không biết tốt xấu, chẳng được tích sự gì, điệu bộ của anh ta như thể vẻ vang lắm vậy.

Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng, nếu như Lâm Ẩn biết điều thì sẽ xếp cho anh một công việc ngon lành, mình cũng có thể giới thiệu anh họ cho Vương Hồng Lăng, dọn sạch chướng ngại vật.

Bản thân cô ta chủ động đến nói chuyện với Lâm Ẩn là để thăm dò trước, giúp anh họ san bằng đường xá, miễn cho Vương Hồng Lăng cứ lấy lý do đã có người trong mộng.

Lâm Ẩn cười cười, anh không có gì để nói với loại con gái tự đánh giá mình quá cao này, cô ta luôn bảo thủ với quan điểm của chính mình, luôn tự cho mình là đúng.

“Phải là sao? Mà không phải thì sao? Không có ăn chực cơm nhà cô đâu chứ?” Lâm Ẩn lắc đầu, nói với cô ta.

“Ha ha, tôi thật sự chưa từng ai vô liêm sỉ như anh vậy.” Tiêu Huyên không khách sáo một chút nào: “Để tôi nói thật cho anh biết vậy, bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh, là đã nể mặt anh lắm rồi. Để tránh cho sau này anh họ của tôi tìm anh, làm anh bị tổn thương!”

“Là ý gì? Anh họ của cô là ai?” Lâm Ẩn hỏi.

“Anh họ của tôi là bạn thân của Vương Hồng Lăng, sắp trở thành chồng chưa cưới của cô ấy rồi, hai người bọn họ sẽ đính hôn nhanh thôi. Nếu như anh còn mặt dày bám theo cô ấy nữa, không những không kiếm được lợi ích, mà còn có thể sẽ bị phiêu bạt nơi đầu đường xó chợ nữa.” Tiêu Huyên nói.

“Ồ? Vậy à?’ Lâm Ẩn cảm thấy hứng thú, cũng hiểu được tình hình đại khái rồi.

Hóa ra là vậy, đây mới là màn quan trọng nhất, anh họ của cô gái tên Tiêu Huyên này thích Vương Hồng Lăng à?

Bởi thế, mới tìm mình nói chuyện trước ư?

Cái logic ngu xuẩn gì thế này.

“Sắp trở thành chồng chưa cưới?” Lâm Ẩn lắc đầu: “Anh họ của cô theo đuổi Vương Hồng Lăng thì có liên quan gì đến tôi?”

“Anh!” Nhất thời Tiêu Huyên cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Ẩn: “Chẳng qua là vì tôi thấy anh đáng thương, sợ anh bị anh họ tôi dạy dỗ cho môt chặp thôi. Anh đừng có rượu mời không uống, lại uống rượu phạt!”

“Để tôi chính thức giới thiệu với anh vậy, nhà họ Tiêu chúng tôi phát triển ở nước M, đã từng nghe đến tên tập đoàn Tiêu thị chưa? Đó là của nhà tôi đấy!” Tiêu Huyên nói với vẻ tự tin tràn trề, vênh váo tự đắc.

“Không biết, cũng không có hứng muốn biết.” Lâm Ẩn nói bằng giọng lạnh lùng: “Cô và anh họ của cô nên tìm Vương Hồng Lăng, chứ không phải tìm tôi, hiểu chưa?”

Cái gì mà tập đoàn Tiêu thị kia chứ, chưa từng nghe tên bao giờ, cũng không cần phải biết.

Nhìn điệu bộ này thì chắc gia đình Tiêu Huyên cũng có gốc có gác, dù gì có thể tính chuyện cưới xin với nhà họ Vương, bởi thế cảm giác ưu việt cũng bùng nổ.

Nhưng logic của bọn họ, đúng là hơi kỳ quặc thật.

Có điều anh cũng đã đoán ra được tình hình ra sao, chắc hẳn anh họ Tiêu Huyên theo đuổi Vương Hồng Lăng thất bại, kết quả lại đến kiếm chuyện với mình? Thật sự nghĩ rằng mình là quả hồng mềm dễ bóp à?

“Mắc gì anh hung hăng thế?” Tiêu Huyên nói với giọng lạnh lùng: “Tôi nói anh chính là đồ vô dụng đấy, nếu mà anh còn không cút xa Vương Hồng Lăng ra, đợi anh họ tôi tìm anh, thì anh chết là cái chắc.”

Cô ta thật sự không tài nào hiểu nổi, mắc gì một tên vô dụng nổi tiếng toàn thành phố Thanh Vân lại giở thái độ thế này ra. Vào lúc này, Lâm Ẩn nên ngoan ngoãn, xum xoe nịnh nọt mình mới đúng chứ? Cứ nghĩ bản thân lấy lòng được Hồng Lăng, thì có thể hung hăng à?

“Nghe nói vợ của anh có chút tiền bạc ở thành phố Thanh Vân hả, nhưng mà tôi phải nói cho anh biết, tập đoàn đá quý quèn của vợ anh chỉ là công ty nhỏ nhoi trong mắt tôi mà thôi.” Tiêu Huyên khoe khoang một cách điên cuồng, tự cho mình hơn người khác.

Sau khi nói dứt lời, Tiêu Huyên bèn lắc đầu thở dài: “Ôi, thật sự không biết vì sao Vương Hồng Lăng lại thích anh nữa.”

Thật sự không hiểu nổi, Hồng Lăng luôn tỏ vẻ thờ ơ với người anh họ giỏi giang của cô ta, không ngờ lại thích tên Lâm Ẩn vô dụng này, đúng là chẳng còn lẽ phải đâu nữa.

“Cô Tiêu, chào cô.”

Vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest chậm rãi bước đến, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc, còn có mười mấy tên bảo vệ mặc vest theo sau.

“Anh Lục, anh đến rồi à.” Tiêu Huyên nhìn thấy người đàn ông trung niên ấy, gương mặt cô ta bừng lên niềm vui, rồi quay sang nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng.

“Lâm Ẩn, anh không biết tôi, thì chắc cũng biết anh Lục Cửu chứ nhỉ?” Tiêu Huyên nói với vẻ mặt đùa bỡn: “Chẳng có mấy ai ở khu thành cũ này không biết đến danh tiếng của anh Lục Cửu đâu, anh ấy là bạn bè của Thẩm Tam Gia đó. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, cút xa Vương Hồng Lăng ra, tôi sẽ nhờ anh Lục Cửu xếp việc cho anh. Nếu như anh không nghe lời, tôi sẽ nhờ anh Lục Cửu sai đàn em xử lý anh.”

Sau khi nói dứt lời, Tiêu Huyên nhìn Lâm Ẩn chăm chú, cô ta đắc ý như thể thắng lợi đã nằm trong tầm tay.

Cô ta không ngờ rằng, Lục Cửu vừa mới nhìn thấy Lâm Ẩn, hắn ta sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch.

“Cho tôi một cơ hội à?” Lâm Ẩn nhìn đội ngũ vệ sĩ mà Lục Cửu dẫn đến.

Hóa ra đã mời Lục Cửu đến uy hiếp mình.

Lục Cửu nổi danh đình đám ở thành phố Thanh Vân, là ông lớn của thế giới ngầm ở khu thành cũ, cũng là tâm phúc, trụ cột của Thẩm Tam, hắn ta đã từng gặp mặt mình từ lúc còn ở khu Nam Thành rồi.

“Chưa gặp ai thô lỗ như anh đâu. Xem ra anh thật sự không muốn sống nữa chứ gì.” Tiêu Huyên cười lạnh rồi nói: “Anh Lục Cửu, phiền anh giúp tôi xử lý cái kẻ không biết sống chết là gì này đi.”

Cô ta nghĩ rằng chỉ cần bỏ tiền nhờ Lục Cửu, là có thể xử lý được thể loại rác rưởi như Lâm Ẩn, chắc hẳn bây giờ anh đã sợ đến són ra quần luôn rồi.

Gương mặt Lục Cửu xanh mét, cơ thể run lẩy bẩy, thật sự không ngờ đến, vốn dĩ định giúp cô chủ nhà giàu xử lý một chuyện vặt vãnh, giữ mã bề ngoài thôi, kết quả lại đụng mặt anh Lâm.

“Cô Tiêu, xin cô ăn nói ý tứ một chút.” Đột nhiên Lục Cửu trở mặt, nhìn sang Tiêu Huyên rồi đanh giọng nói.

“Anh Lâm là bạn của tôi. Tiêu Huyên, tốt nhất là cô tôn trọng anh ấy một chút, chứ bằng không, tôi sẽ không để cô bước ra khỏi khu thành cũ đâu!” Lục Cửu nói với giọng lạnh lùng.

“Anh, anh nói gì đấy?” Tiêu Huyên nhìn Lục Cửu với vẻ bất ngờ, cô ta trố mắt.

Cô muốn Lục Cửu nói mấy câu này với Lâm Ẩn kia mà, sao bỏ tiền ra thuê hắn ta, hắn ta lại uy hiếp ngược lại mình kia chứ?

Lục Cửu lười không muốn để ý đến Tiêu Huyên nữa, hắn ta nhìn Lâm Ẩn, chờ đợi mệnh lệnh của anh Lâm.

Lâm Ẩn khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Cửu, Lục Cửu như thể trút được gánh nặng, hắn ta dẫn đội ngũ vệ sĩ đi về, không nói thêm một tiếng nào nữa.

“Chuyện gì thế này? Sao đồ vô dụng như anh lại quen biết Lục Cửu?” Tiêu Huyên nhìn Lâm Ẩn với vẻ giận dữ, cô ta không phục chút nào, càng nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Lâm Ẩn, càng cảm thấy mất mặt.

Mắc gì cái tên vô dụng này lại dám nhìn mình với ánh mắt khinh thường kia chứ?

“Anh đừng đắc ý, tôi sẽ kêu anh họ tôi tới.” Tiêu Huyên gắt gỏng, cô ta đứng dậy đi gọi điện, hôm nay không bắt Lâm Ẩn phải cúi đầu, thì cô ta tuyệt đối sẽ không chịu thôi.

Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, thưởng thức một ngụm hồng trà, Tiêu Huyên là điển hình của những cô con gái chưa từng gặp ấm ức bao giờ, dường như cả thế giới đều phải vây quanh cô ta vậy, ai không cúi đầu trước cô ta, thì là lỗi lầm của người đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui