Chàng Rể Cực Phẩm

“Làm tốt lắm.” Lâm Ẩn gật đầu: “Chuyện sắp xếp tiểu đội Hắc Ưng không cần gấp nữa, xử lý Chris trước đi. Việc cần làm nhất bây giờ là chuyện của tập đoàn Hải Dương.”

Sắp xếp tiểu đội Hắc Ưng là một nước đi dài, là bước đầu tiên trong thế lực ở nước ngoài, việc này không cần gấp. Trước mắt nhân lúc Chris chưa phát hiện tiểu đội Hắc Ưng đã bị giải quyết, phải nắm lấy thời cơ xử lý ông ta.”

Chỉ có im lặng nắm bắt được tập đoàn Latinh ở thành phố Thanh Vân thì việc sắp đặt quân cờ này mới có ý nghĩa, nếu không một khi chuyện này bại lộ, tin tức lên báo và đến tai tổng bộ tập đoàn Latinh, thì nước cờ bí mật tiểu đội Hắc Ưng này coi như không còn giá trị.

“Đã mua chuộc được bao nhiêu cổ đông của tập đoàn Hải Dương?” Lâm Ẩn nghiêm mặt hỏi.

Thẩm Tam nghiêm túc nói: “Hầu như đã mua chuộc được hết các cổ đông của tập đoàn Hải Dương, chuẩn bị chuyển hết cổ phần và tài sản trong tay họ sang tập đoàn Latinh, mấy hôm nay bọn họ đang âm thầm làm thủ tục với Chris.”

“Bây giờ Tưởng Kỳ không ở tập đoàn, cổ đông không quản lý hết được, nếu để những thủ đoạn giới kinh doanh của Chris thành công, thì số tiền anh Lâm đầu tư vào tập đoàn Hải Dương sẽ mất hết.” Thẩm Tam lo lắng nói.

Thôn tính tập đoàn Hải Dương, nghe thì có vẻ phức tạp, nhưng khi bắt tay vào làm lại rất đơn giản, đối với một lão hồ ly như Chris thì quá dễ dàng.

Lâm Ẩn uy hiếp tất cả các cổ đông lớn, sau đó mua chuộc hết các nhân viên vận hành công ty, số tiền đầu tư vào tập đoàn Hải Dương cho Tưởng Kỳ mất hết, sau khi làm vậy thì hoàn toàn mất đi giá trị. Vậy rất nhanh thôi, mấy tỉ tệ trước đây đầu tư vào sẽ mất giá trị, chuyển thành tài sản dưới tên tập đoàn Latinh.

Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, khẽ gõ ngón tay, chìm vào suy tư, suy nghĩ nên dùng thủ đoạn nào để xử lý Chris.

Tinh Tinh.

Đúng lúc đó, điện thoại Thẩm Tam đặt trên bàn reo lên.

Thẩm Tam nghi ngờ nhìn điện thoại một cái, rồi lại nhìn Lâm Ẩn, nghiêm mặt nói: “Anh Lâm, là Tần Phú Quý gọi đến.”

“Tần Phú Quý?” Lâm Ẩn khẽ nhíu mày.

Tần Phú Quý ở Thành Bắc từ khi nhờ vả anh, anh vẫn luôn sắp xếp hắn ta làm trợ thủ của Tưởng Kỳ, là cánh tay trái của Tưởng Kỳ.

Tần Phú Quý cũng có thể coi là một người thức thời, từ khi bị đánh đến thừa sống thiếu chết ở Thành Bắc, luôn một lòng một dạ làm việc, biểu hiện trong thời gian gần đây khá tốt.

Vậy nên lần này Tưởng Kỳ bị bắn lén phải nằm viện dưỡng thương, anh đã sắp xếp cho Tần Phú Quý tạm thời giữ chức của Tưởng Kỳ ở tập đoàn Hải Dương, chịu trách nhiệm xử lý những công việc hàng ngày của một chủ tịch.

“Anh nghe đi, xem anh ta báo cáo việc gì.” Lâm Ẩn nói.

Thẩm Tam gật đầu, đứng dậy nghe điện thoại, nói chuyện với Tần Phú Quý.

Lâm Ẩn châm một điếu thuốc, Thẩm Tam và Tần Phú Quý nói chuyện khoảng hai ba phút rồi mới tắt máy.

Tắt máy xong, Thẩm Tam lo lắng nói: “Anh Lâm, vừa rồi Tần Phú Quý gọi điện cho tôi nói, cổ đông tập đoàn Hải Dương mở cuộc họp hội đồng quản trị, tập thể cổ đông đều trở mặt, đề xuất phương án sát nhập với tập đoàn Latinh, rõ ràng là muốn bắt ép, giờ hắn ta không khống chế được sự việc nữa rồi.”

“Bây giờ Tần Phú Quý nhờ em giúp đỡ, cũng muốn hỏi chỉ thị của anh Lâm.” Thẩm Tam bổ sung thêm.

Cậu Lâm dập điếu thuốc trong tay, sắc mặt vẫn như thường, nói: “Chuẩn bị xe, đến tòa nhà Hải Dương.”

“Vâng!”

Thẩm Tam gật đầu, bước ra vườn hoa, đi đến bãi đỗ xe của đảo nhân tạo.

Ba phút sau, bóng chiếc xe Rolls Royce rời khỏi cầu lớn của đảo nhân tạo, đi đến khu Thành Bắc.

Ngồi phía sau xe, ánh mắt Lâm Ẩn trở nên vô cùng lạnh lẽo, miệng khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của tập đoàn Latinh khá nhanh, Tưởng Kỳ vừa nhập viện liền chấp hành nhiệm vụ, uy hiếp, dọa dẫm người nhà của tất cả các cổ đông lớn, bắt cóc hết lên xe chiến đấu của họ.

Trong hay ngoài giới kinh doanh, trong tối hay ngoài sáng đều đồng thời ra tay tàn ác, cả hai bên đều hành động.

Tên Chris này cũng không hổ danh là tên đầu sỏ mà tổng bộ tập đoàn đa quốc gia phái đến, thủ đoạn rất sắc bén.

Chỉ là bọn họ vẫn chưa biết đã đụng vào túi tiền của ai.

Hơn hai mươi phút sau, xe đã đi đến khu Thành Bắc, đỗ dưới lầu tòa nhà Hải Dương.

Lâm Ẩn và Thẩm Tam xuống xe, vừa đi đến cửa, ánh mắt của anh liền bị thu hút bởi một hình dáng quen thuộc.

Một người đàn ông trẻ đeo kính, vẻ mặt đắc ý, đi ra từ sảnh chính của tập đoàn Hải Dương, bên cạnh còn có một đoàn người mặc vest, đằng sau còn có hai vệ sĩ và một tổ kinh tế đầy vẻ khí chất đi theo, rất đông rất đông người, nhìn như một người nổi tiếng nào đó.

“Ồ? Lầm Ẩn? Sao, nhìn mày vội vã thế, sợ rồi à? Đến xem tập đoàn Hải Dương đổi chủ như thế nào sao?” Tiêu Trang vừa nhìn thấy Lâm Ẩn đến liền cười khinh bỉ, ánh mắt tràn ngập sự đắc ý.

Lâm Ẩn nhìn Tiêu Trang, cười lạnh lùng, không quan tâm đến anh ta.

“Ha, không nói nên lời rồi à? Chỗ dựa lớn nhất là Tưởng Kỳ của mày giờ đang rụt cổ trốn trong bệnh viện không dám ra đây nên phái mày đến giải quyết chuyện ở tập đoàn à? Khống chế được tình hình không vậy?” Tiêu Trang khinh bỉ nói: “Được rồi, tao còn có chuyện phải làm, không đứng xem kẻ đáng thương như mày nữa, xem tập đoàn là chỗ dựa của mày sụp đổ thế nào đi. Dù sao thì vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau mà.”

“Lâm Ẩn, nhớ là mấy ngày nay chơi cho vui vẻ vào, bởi vì đến khi tao nhận được tập đoàn Hải Dương xong sẽ lập tức đi tìm mày, ác mộng của mày bắt đầu rồi.” Tiêu Trang cười đắc ý, quay người rời đi, ngồi lên một chiếc xe dài và đi khỏi tòa nhà Hải Dương.

“Anh Lâm, tên này là cổ đông lớn của tập đoàn Latinh, chắc là đến để nói chuyện với mấy cổ đông phản bội đấy.” Thẩm Tâm đứng một bên nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Trang.

Hôm qua Thẩm Tam đã tra khảo Lina, người đại diện của tập đoàn Latinh trong giới kinh doanh và đã biết được nội tình bên trong. Tập đoàn Latinh là do Chris đứng sau mưu tính mọi chuyện, còn Tiêu Trang sẽ đứng ra làm việc.

Rất rõ ràng, hôm nay các cổ đông của tập đoàn Hải Dương cùng nhau trở măt, Tiêu Trang đến để đưa ra mệnh lệnh.

“Anh Lâm, hay là bây giờ em cho người giữ cậu ta lại?” Thẩm Tam hỏi dò, khó chịu với bộ dạng của Tiêu Trang.

“Không cần để tâm đến anh ta, chỉ là một tên hề thôi.” Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

Tên hề Tiêu Trang này, bị anh đạp xuống dưới chân mà vẫn không chịu ngoan ngoãn, nhất định phải cắt đứt chỗ dựa của anh ta thì anh ta mới ngừng biểu diễn được.

Vừa nói Lâm Ẩn và Thẩm Tam vừa đi vào tòa nhà Hải Dương, đi thang máy lên phòng họp hội đồng quản trị ở tầng năm mươi chín.

Tần Phú Quý mặc một bộ vest, thân hình béo tròn, người đầy mồ hôi, mang theo hai vệ sĩ đứng ở cửa, lo lắng chờ đợi. Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn đưa theo Thẩm Tam đến vẻ mặt lập tức lộ rõ vẻ vui mừng.

“Anh Lâm, anh đích thân đến rồi!” Tần Phú Quý vui vẻ nói: “Anh Lâm, lũ phản bội đó đều lật mặt cả rồi, tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, bây giờ đang làm loạn lên ở phòng họp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui