Chàng Rể Cực Phẩm

“Lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!”.

Ngô Dương quát lớn, hai người vệ sĩ đầy tài năng lập tức xông đến đá liên tục vào người bọn chúng, ba người Công Tôn Tử Trúc bị đá đến nỗi phải bò đi, luôn miệng kêu than.

Sau khi xử lý ba tên chó ngu ngốc ấy xong, Ngô Dương phủi bụi dính trên tay, anh ta nhổ phì ra rồi quay người vào trong với vẻ mặt khinh thường.

Ngô Dương quay lưng bỏ đi với vẻ khinh thường khiến cho sắc mặt của bọn Công Tôn Tử Dương đỏ gay, hậm hực trong lòng, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hắn đường đường là con cháu của nhà họ Công Tôn trong thủ đô, đi đến đâu cũng có người xếp hàng xum xoe nịnh nọt, không ngờ hôm nay lại bị đánh như một con chó hoang, còn phải bò lăn khỏi tòa nhà Ninh thị.

Không tìm cái đồ vô dụng Lâm Ẩn để trút cơn giận này thì hắn không cam tâm.

“Anh Trúc, không ngờ sau khi nịnh nọt được quản gia của nhà họ Ninh, cái thằng Lâm Ẩn vô dụng ấy lại dám coi trời bằng vung, đến anh mà nó cũng dám đánh, nhất định phải dạy dỗ nó một bài học mới được!”, Miệng Chu Ngọc Đàm trống vắng gió lùa, cô ta cảm thấy tức giận vô cùng, ánh mắt hằn lên sự oán hận.

“Đúng vậy, chỉ là hai con chó mượn thế chủ mà lại dám tỏ ra vô lễ với anh Trúc, đúng là không biết sống chết là gì!”, Chu Đông cũng tỏ ra không phục: “Anh Trúc, với các mối quan hệ và thế lực của anh ở thủ đô thì xử lý bọn nó chẳng phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao?”

Hai người bọn họ tương đối không phục, trong lòng tủi thân khôn xiết, bị cái thằng Lâm Ẩn vô dụng ỷ thế ức hiếp hết lần này đến lần khác, nếu như không tìm cơ hội trả đũa thì sao có thể cam tâm?

Công Tôn Tử Trúc hừ lạnh, gương mặt hắn sa sầm: “Đương nhiên rồi, chúng nó đã chọc điên anh lên, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu! Đi thôi, bây giờ anh sẽ về nhà họ Công Tôn để điều người đến, đợi tới khi Lâm Ẩn bước ra khỏi tòa nhà Ninh thị thì sẽ chớp thời cơ phế nó đi!”

Sau khi nói dứt lời, Công Tôn Tử Trúc dẫn theo hai người bọn họ leo lên chiếc Ferrari đỏ, rồi chạy ra khỏi tòa nhà quốc tế Ninh thị. Bọn chúng sốt sắng muốn về nhà họ Công Tôn để điều người, sử dụng thế lực để xử lý Lâm Ẩn.

Ở phía bên kia, trên tầng ba của tòa nhà quốc tế Ninh thị.

Phòng làm việc của tổng giám đốc được trang trí hết sức sang trọng, bày một chiếc bàn làm từ gỗ sưa mang hơi hướm cổ xưa.

Lâm Ẩn dựa vào lưng ghế, bàn tay anh đang cầm ấm trà hồng trà tỏa mùi thơm phức lên, chậm rãi rót cho mình một tách.

Ninh Khuyết mặc vest tối màu chỉnh chu, nghiêm túc đứng ở một bên bàn.

Hôm nay Ninh Khuyết không còn vẻ suy sụp nữa, cả tinh thần và diện mạo của ông ấy đều tươi tắn, ánh mắt sắc bén.

Thường thì con người sẽ luôn bừng bừng khí thế khi đắc chí.

Chỉ có điều Ninh Khuyết luôn tỏ cung kính tuyệt đối với Lâm Ẩn. Bởi vì trong lòng ông ấy hiểu rất rõ, địa vị cao quý của ngày hôm nay và tất thảy những gì ông ấy có đều được sếp Lâm cho.

Sếp Lâm đã thay đổi cả vận mệnh của ông ấy, không có sếp Lâm thì không có ông ấy của ngày hôm nay.

“Sếp Lâm, đại biểu của những gia tộc quyền quý hàng đầu và người đứng đầu của các danh gia vọng tộc đều đã đến”, Ninh Khuyết nghiêm mặt mà nói: “Đại diện của những gia tộc quyền quý đều mang theo quà mừng, bọn họ đều muốn được gặp ngài, không biết ngài có muốn gặp họ không?”

“Ông đi tiếp đón bọn họ là được rồi”, Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, anh hờ hững nói với ông ấy.

Ninh Khuyết gật đầu, ông ấy ngập ngừng: “Chỉ có điều, sếp Lâm, buổi lễ kế vị của nhà họ Ninh là tổ chức cho ngài, phải cho toàn bộ mọi người trong giới quý tộc ở thủ đô biết về ngài mới được…”.

“Mà những người có quyền cao chức trọng trong thủ đô đều đến đây để làm quen với ngài…”.

Ngày hôm nay, đại biểu của các gia tộc quyền quý lớn ở thủ đô, cùng với vài ông lớn trong bộ máy chính phủ đều mang quà mừng đến tòa nhà Ninh thị vì ngưỡng mộ uy danh của sếp Lâm.

Chưa được sự cho phép của sếp Lâm, Ninh Khuyết không dám vượt quá phép tắc, tự mình thay Lâm Ẩn quyết định.

“Bọn họ còn chưa có tư cách để làm quen với tôi đâu”, Lâm Ẩn cười nhạt: “Không cần tôi phải ra mặt, ông đi xã giao với bọn họ là được rồi”.

Ánh mắt Ninh Khuyết sáng lên, ông ấy gật đầu một cách trịnh trọng, trong lòng đã hiểu ý của sếp Lâm.

Xem ra sếp Lâm không hề xem những người có quyền cao chức trọng trong thủ đô này ra gì, cũng đúng, với thực lực của Lâm Ẩn, có lẽ không được bao nhiêu người trên đời này có thể ngang vai ngang vế với anh.

“Thế sếp Lâm có muốn tôi gửi lời gì cho những người quyền cao chức trọng đến dự lễ hay không?”, Ninh Khuyết dè dặt hỏi anh.

“Ngoài ra, thưa sếp Lâm, sắp tới nhà họ Ninh phải phát triển theo hướng nào, phải xử lý mối quan hệ giữa các gia tộc quyền quý ra sao, không biết ngài có đặc biệt căn dặn gì hay không”, Ninh Khuyết nghiêm mặt mà hỏi: “Xin sếp Lâm dạy dỗ.”

Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn.

Đương nhiên anh hiểu ý của Ninh Khuyết, ông ấy muốn biết thái độ của mình về giới quý tộc ở thủ đô để sau này tiện bề xử lý mối quan hệ giữa các gia tộc quyền quý.

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Ẩn lấy tờ giấy Tuyên Thành màu trắng ra, Ninh Khuyết hiểu ý vội vàng dâng bút mực lên cho anh.

Hôm nay những người đến tham dự buổi lễ của nhà họ Ninh đều là người trong bộ máy chính phủ, những gia đình có tiền có quyền, có thể hô mưa gọi gió ở thủ đô, có lẽ Ninh Khuyết vẫn còn thiếu thâm niên để khống chế buổi lễ.

Mình không ra mặt nhưng vẫn phải thể hiện thái độ cho giới quý tộc này biết, để tất thảy bọn họ hiểu ý của đại trưởng lão trong nhà họ Ninh.

“Ninh Khuyết, hôm nay tôi ban cho ông tờ giấy này”, Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Sau này tôi không hy vọng mình phải ra mặt xử lý chuyện trong nhà họ Ninh nữa”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn múa bút cho chữ, viết ra những hàng chữ như rồng bay phượng múa trên tờ giấy Tuyên Thành.

Ninh Khuyết dè dặt nhận lấy tấm giấy rồi nhìn thử, ánh mắt ông ấy lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng đã hiểu rõ thái độ của sếp Lâm, bèn âm thầm cảm thán.

“Sếp Lâm, tôi đã hiểu rõ ý của ngài rồi. Sau này nhất định tôi sẽ quản lý tất thảy mọi chuyện trong nhà họ Ninh vì sếp Lâm!”, Ninh Khuyết tỏ vẻ cung kính: “Tôi sẽ treo tấm giấy này trước tòa nhà Ninh thị, mọi lúc mọi nơi đều nhớ đến lời dạy dỗ của sếp Lâm”.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu rồi hờ hững đáp: “Đi đi.”

“Vâng!”

Ninh Khuyết cầm theo tấm giấy, cung kính rời khỏi phòng của tổng giám đốc.

Trong phòng khách quý của tòa nhà Ninh thị, những người đến dự lễ đều đã yên vị ở vị trí của mình, ai ai cũng có khí chất hơn người.

“Nhà họ Hồ ở khu Trung Thiên tặng một đôi ngọc cổ họa tiết rồng, chúc mừng đại trưởng lão lên kế vị!”.

“Nhà họ Lý ở Hoa Dương tặng mười hai viên minh châu họa tiết vảy cá biển sâu, chúc mừng đại trưởng lão!”.

“Nhà họ Dương ở Thần Nông xin tặng mười tám đôi khuyên tai tử kim, chúc mừng đại trưởng lão lên kế vị, nắm quyền quản lý Ninh thị!”.

Ngô Dương đứng bên dưới bục, anh ta đọc danh sách quà mừng với gương mặt vô cùng nghiêm túc.

Những món quà mừng này đều được tặng bởi các danh gia vọng tộc trong thủ đô, mỗi một món quà đều là báu vật hiếm lạ có đẳng cấp quốc tế, không thể dùng tiền bạc để định giá được!

Cảnh tượng này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều âm thầm cảm thán, đúng là khí phách có một không hai, những người có quyền cao chức trọng trong thủ đô như bọn họ vốn hiều nhiều biết rộng, nhưng cũng thấy bất ngờ trước những món quà hậu hĩnh này.

“Không hổ danh là người nắm quyền Ninh thị ở thủ đô, tổ chức buổi lễ cũng long trọng như thế”.

“Còn không phải à, Ninh thị ở thủ đô thay người nắm quyền, làm gì có người nào trong các gia tộc quyền quý ở thủ đô không muốn kết thân với vị đại trưởng lão thần bí này, hòng được phất lên như diều gặp gió? Đến những danh gia vọng tộc cũng chẳng phải ngoại lệ”.

Vào lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, Ninh Khuyết bước lên trên bục được trải thảm đỏ, ông ấy nhìn khách quý bằng gương mặt nghiêm túc.

“Các vị, đại trưởng lão từ chối tiếp khách! Buổi buổi lễ của nhà họ Ninh lần này sẽ do Ninh Khuyết tôi tiếp đón”, Ninh Khuyết nghiêm mặt nói.

Câu nói của ông ấy khiến cho cả căn phòng đều rộ lên xôn xao.

“Cái gì? Ông lớn này đã làm thái thượng hoàng của nhà họ Ninh rồi à? Sao lại để cho Ninh Khuyết đến đón tiếp chúng ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui