Chàng Rể Cực Phẩm

Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, nghe giọng nói cũng có thể biết được rằng Kỳ Mạt đã tức giận.

“Kỳ Mạt, em nói cho anh biết, Lư Tĩnh đã nói gì với em qua điện thoại?”, Lâm Ẩn hờ hững nói với cô.

Anh không biết Lư Tĩnh đã nói gì với Kỳ Mạt qua điện thoại mà khiến cho Kỳ Mạt mất khống chế cảm xúc như thế, rõ ràng cô đang ghen tuông.

“Lư Tĩnh nói anh cùng nói người ngoài bắt nạt con bé, chuyện này em không rõ. Nhưng con bé bảo anh thân mật với một cô gái xinh đep họ Triệu, còn dung túng cho cô ta đánh Lư Tĩnh nữa, chuyện này có phải là thật hay không?”, Trương Kỳ Mạt đanh giọng lại, cô cảm thấy rất bất mãn.

“Anh không thân với người phụ nữ họ Triệu ấy”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói: “Nhưng nhất thời anh không giải thích rõ với em được vì sao cô ả lại đến tìm anh”.

“Vậy Lư Tĩnh nói anh dung túng cho cô ta đánh con bé, không phải anh đã thừa nhận rồi à? Chuyện anh với người phụ nữ ấy thân thiết, có quan hệ mờ ám với nhau có phải cũng là sự thật không?”, Trương Kỳ Mạt lại hỏi tiếp.

“Nếu như không phải là thật thì tại sao anh lại không muốn cho em biết người phụ nữ họ Triệu ấy là ai? Có lai lịch như thế nào”.

Lâm Ẩn nhất thời cảm thấy đau đầu, anh không biết phải nói như thế nào nữa.

Một khi người phụ nữ ghen tuông thì rất khó để ứng phó.

“Kỳ Mạt, để chừng nào gặp nhau thì anh sẽ nói chuyện cho em biết vậy”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại.

“Anh không muốn nói thì thôi đi vậy, sau này cũng đừng nói với em nữa, em cũng không quan tâm đâu”, Trương Kỳ Mạt cúp máy, cô bĩu môi, sự ghen tuông bừng lên dữ dội.

Đột nhiên Trương Kỳ Mạt nhận ra rằng mình thật sự tức giận.

Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này, chuyện của Lâm Ẩn vốn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, chứ đừng nói là khiến cho cô cảm thấy hoang mang.

Đúng vậy, cô dần dần thích Lâm Ẩn mất rồi.

Sau khi cùng nhau đi qua nhiều khó khăn như vậy, Lâm Ẩn đã không còn là người mà cô muốn ly hôn, làm cô cảm thấy có cũng được mà không cũng chẳng sao đó nữa. Mà anh là một người không thể thiếu trong cuộc đời cô, là một người rất quan trọng với cô.

Tâm trạng của Trương Kỳ Mạt rất phức tạp, hai tay cô đan chéo vào nhau, gương mặt Lâm Ẩn hiện lên trong đầu cô, mặt cô đỏ bừng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mà sau khi cúp điện thoại, Lâm Ẩn ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi anh cũng không gọi điện lại cho Kỳ Mạt.

Nhất thời anh cũng không giải thích rõ ràng được, phải để cho Kỳ Mạt bình tĩnh lại một chút.

Lâm Ẩn có thể đoán được, hạng người như Lư Tĩnh chắc chắn sẽ châm dầu vào lửa với Trương Kỳ Mạt.

Nhưng thật không ngờ Lư Tĩnh lại điên cuồng bẻ cong sự thật, đổi trắng thay đen, thuật lại mọi chuyện một cách quá trớn như thế!

Tích tích!

Chính vào lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn lại đổ chuông.

Lâm Ẩn nhìn thử, người gọi cho anh là Đường Hôi.

“Anh Ẩn, nhà họ Từ đã có hành động rồi”, giọng nói đầy vẻ cung kính của Đường Hôi vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ồ? Nhà họ Từ dám phản kích à?”, Lâm Ẩn cảm thấy hứng thú.

“Dạ vâng, anh Ẩn, nhà họ Từ đã có chuẩn bị chu đáo trước lúc ra tay, trên thương trường, bọn họ đã bắt đầu bài xích và chèn ép tất cả sản nghiệp vui chơi giải trí và ăn uống mà tôi quản lý giúp anh”, Đường Hôi nói: “Ngoài ra bắt đầu có không ít thế lực trong thế giới ngầm gia nhập vào khu Hoa Dương, Viêm Long còn khua chiêng gõ mõ sai người nhúng tay vào chuyện làm ăn ở khu Hoa Dương”.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, anh gõ ngón tay xuống đùi.

“Cụ thể làm bọn họ đã nhúng tay vào những chuyện nào?”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà hỏi.

Đuòng Hôi đáp: “Anh Ẩn, bây giờ nhà họ Từ đã gộp ngành đấu giá đồ cổ, ngọc ngà đá quý lại với nhau. Ở vùng xám có Viêm Long ra mặt, những sòng bài, lò đốt tiền ở thế giới ngầm đều bị gã ta lặng lẽ thu hồi sạch sẽ hết cả”.

“Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi thôi, thế mà những tài sản tôi quản lý giúp anh đã tổn thất mấy trăm triệu, hơn nữa tổn thất này rất kín kẽ, không thể nhìn ra được. Nếu cứ tiếp tục thế này thì những việc làm ăn của anh Ẩn ở khu Triều Dương đều không kinh doanh tiếp được nữa”, Đường Hôi tỏ vẻ lo lắng.

Thủ đoạn của nhà họ Từ tương đối cao minh, bọn họ đã chém đứt sức ảnh hưởng của nhà họ Tề trên các phương diện ở khu Hoa Dương, một khi mất đi sức ảnh hưởng thì làm sao có thể tiếp tục làm ăn lớn được nữa?

“Chuyện làm tôi cảm thấy ngạc nhiên là lần này hình như nhà họ Từ đã lên âm mưu trước khi hành động, một vài thế lực tư bản nhỏ trong khu Hoa Dương cũng phối hợp với nhà họ Từ”, Đường Hôi thắc mắc: “Trước kia khu vực Hoa Dương là địa bàn hoạt động của nhà họ Văn, sau khi nhà họ Văn bị diệt thì những gia tộc đó đều tỏ vẻ thần phục anh Ẩn, nhưng lần này đột nhiên lại hợp tác với nhà họ Từ, thay đổi hướng gió…”

“Trước kia tôi có để lại đàn em cốt cán ở khu Hoa Dương, người đó đã theo tôi mười mấy năm, phụ trách quản lý những việc trong vùng xám ở khu Hoa Dương, hôm qua lại gặp tai nạn giao thông một cách ly kỳ rồi chết ngay tại chỗ”, Đường Hôi đanh giọng mà nói: “Theo như tình hình hiện nay, chúng ta đã mất đi quyền kiểm soát và quyền quyết định trong giới kinh doanh, và cả vùng xám ở khu Hoa Dương …”

Lâm Ẩn khép hờ mắt lại, anh trầm ngâm suy nghĩ, tin tức mà Đường Hôi điều tra ra được khá nhiều.

Hành động của nhà họ Từ nằm ngoài dự tính của anh, sau khi bị mình cho nổ tung đội ngũ thuyền hàng, ngoài bề mặt bọn họ vẫn nhẫn nhịn, phong tỏa tin tức với bên ngoài, nhưng trên thực tế lại âm thầm thiết lập cạm bẫy sau lưng.

Đòn phản công của nhà họ Từ không tàn bạo, cũng không có xung đột đến nỗi máu chảy thành sông, nhưng lại hết sức sắc bén, chỉ mới ra tay một lần xử lý gọn ghẽ khu Hoa Dương.

Nhìn điệu bộ của bọn họ thì thấy được rằng nhà họ Từ muốn chậm rãi nuốt trọn khu Hoa Dương, nuốt quyền khống chế và thôn tính địa bàn mà bọn họ thiếu sót này.

Phải biết rằng, trong số rất nhiều khu vực của thủ đô, mức độ phồn hoa của khu Hoa Dương được xếp trong năm thứ hạng đầu tiên. Trước kia mảnh đất này là địa bàn của nhà họ Văn ở thủ đô.

Sau khi nhà họ Văn bị mình sát hại, tất thảy chuỗi sản nghiệp và lợi ích còn sót lại đều được mình kêu Vu Tắc Thành thôn tính sạch sẽ.

Sau đó, khu Hoa Dương vẫn còn sót lại một nhóm lớn những nhà tư bản nhỏ cùng hợp tác kinh doanh với nhau.

Đương nhiên từ trước đến nay, người điều hành khu Hoa Dương vẫn là nhà họ Tề mà mình đã nắm quyền.

Bây giờ không ngờ nhà họ Từ đã duỗi tay đến khu Hoa Dương rồi? Muốn thăm dò giới hạn của mình hay sao?

Bây giờ nhà họ Từ dám giở trò ở khu Hoa Dương, thế thì có phải ngày mai cũng sẽ dám giở trò với khu Trung Thiên mà nhà họ Tề nắm quyền hay không?

“Đường Hôi, ông tự mình đi đến khu Hoa Dương một chuyến, tôi sẽ kêu Hades sang đó với ông, đi rửa thù cho đàn em của mình đi”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Cho ông thời gian một tuần, phải san bằng khu Hoa Dương”.

“Vâng!”, Đường Hôi nghiêm mặt mà nói.

Lâm Ẩn cúp máy, anh cất tiếng dặn dò: “Hades, quay lại khách sạn Trung Thiên”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn gọi một cuộc điện thoại cho Vu Tắc Thành.

Lâm Ẩn gửi thấy mùi kỳ quặc trong lời báo cáo của Đường Hôi.

Vì cớ gì mà nhà họ Từ có thể khiến cho các nhà tư bản nhỏ ở khu Hoa Dương cúi đầu xưng thần, nhanh chóng nghe theo mệnh lệnh của bọn họ như thế?

Thoạt đầu Từ Trường Phong và Viêm Long lấy đâu ra dũng khí để khiêu khích mình?

Đột nhiên Lâm Ẩn lại cảm thấy dường như có một bàn tay đen tối sau lưng giở vài mánh khóe, muốn kích động mâu thuẫn giữa mình và nhà họ Từ.

“A lô, anh Ẩn, anh có gì căn dặn sao?”, giọng nói nghiêm túc của Vu Tắc Thành vang lên ở đầu dây bên kia.

“Gần đây Quý Trọng Sơn có hành động gì không?”, Lâm Ẩn hỏi hắn.

“Không có, gần đây hắn vẫn luôn ru rủ trong nhà, đón tiếp khách trong khách sạn gần cả ngày, gần như vệ sĩ không rời khỏi hắn dù chỉ trong giây lát, cũng không có ai thường xuyên tới lui với hắn”, Vu Tắc Thành nghiêm mặt mà nói.

Lâm Ẩn đáp: “Kêu ông điều tra tư bản của Đảo quốc Big Island, đã có kết quả gì chưa?”.

“Đã có rồi ạ, tài phiệt lớn nhất ở thủ đô mình của Đảo quốc Big Island có tên là công ty Hoa Anh Đào, là một tập đoàn đa quốc gia, còn là đơn vị làm việc cho hội thương mại Big Island, tập đoàn này có tài lực hùng hậu, đầu tư rộng rãi khắp mỗi một ngành nghề”, Vu Tắc Thành nghiêm mặt mà nói: “Còn câu lạc bộ Hoa Anh Đào gần đây hay qua lại thân thiết với nhà họ Ninh, ở bên ngước ngoài cũng có mối làm ăn vượt quá với con số năm tỷ!”.

“Công ty Hoa Anh Đào của Big Island?”, Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, trong lòng anh đã có mục tiêu.

“Ông không cần phải tiếp tục điều tra chuyện này nữa. Tập trung toàn lực điều tra cho rõ tất thảy cách sắp đặt và đường lui mà Quý Trọng Sơn bày ở thủ đô, sắp sửa đến ngày hắn phải về Cảng Thành thì chuẩn bị ra tay”, Lâm Ẩn nói với Vu Tắc Thành.

Xem ra công ty Hoa Anh Đào và ‘Cung Cửu’ thầnh bí sau lưng nhà họ Ninh có vài quan hệ với nhau, có điều chuyện này anh phải đích thân đi giải quyết mới được.

“Vâng!”, Vu Tắc Thành nghiêm mặt mà nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui