Chàng Rể Cực Phẩm

Park Soo Jun không ngừng cầu xin Lâm Ẩn, kính mắt đeo trên mặt đã vỡ nát, cơ thể run lẩy bẩy, trông bộ vô cùng thảm hại.

Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây cảm thấy khiếp sợ không thôi, bọn họ không ngờ đường đường là Park Soo Jun - thái tử của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh ở nước Cao Lệ, trước giờ luôn ngông cuồng tự đại, nay lại bị đánh thành ra như thế, y hệt một con chó hoang đáng thương đang vẫy đuôi cầu xin.

Đôi bố con Ninh Tông Vũ cũng cảm thán ở trong lòng, sếp Lâm quả thật quá mạnh mẽ!

Hai người bọn họ cũng không biết thế lực thật sự của sếp Lâm là như thế nào, thế nhưng hôm nay tận mắt nhìn khí phách coi thường tập đoàn tài phiệt Thất Tinh như thế của sếp Lâm, quả thật rất chấn động.

Quyết đoán kiểu này, ở thủ đô có bao nhiêu người làm được?

Chẳng trách lúc trước cụ nhà Ninh Thái Cực quyết định về ở ẩn, đã thành khẩn mời sếp Lâm về quản lý nhà họ Ninh, dâng cơ nghiệp to lớn của Ninh thị ở thủ đô vào trong tay sếp Lâm.

Có ai trong nhà họ Ninh sánh được với phong độ tuyệt thế của sếp Lâm đâu?

Trương Kỳ Mạt đứng một bên nhìn, mặt tỏ vẻ lo lắng, cô khẽ nói: "Lâm Ẩn, người Cao Lệ này có thế lực lớn lắm đấy, em lo là kéo thêm phiền...".

Lâm Ẩn nhìn Trương Kỳ Mạt rồi khẽ cười: "Kỳ Mạt, em đừng lo, chỉ là một tập đoàn Thất Tinh mà thôi, anh chẳng để ở trong mắt. Hôm nay vốn định ăn cơm giải sầu với em, bọn họ khiến em không vui, anh sẽ khiến bọn họ cả đời này cũng không vui nổi!".

Nghe thế, Trương Kỳ Mạt vừa lo lắng, nhưng đồng thời cũng vừa cảm thấy rất cảm động.

Bởi vì Lâm Ẩn đã nói rồi, anh em Park Soo Jun làm lỡ mất thời gian anh dùng bữa với vợ mình, khiến cô thấy không vui.

Chuyện này nói rõ, trong lòng Lâm Ẩn vô cùng xem trọng khoảng thời gian ở bên cạnh cô.

Chỉ vì vợ mình không vui mà anh đánh thái tử của tập đoàn tài phiệt đẳng cấp thế giới phải quỳ xuống cầu xin, một người chồng như vậy còn gì để nói đây?

"Tôi sai rồi, tôi không nên quấy rầy thời gian dùng bữa quý giá của cậu với cô nhà! Tôi sai thật rồi, xin đừng giết tôi!", Park Soo Jun đã sợ vỡ mật, mặt mày trắng bệch lại: "Tôi không có quyền điều động vốn lên đến năm trăm tỉ, cậu cho tôi gọi điện đi, tôi sẽ bảo bố mình xử lý".

Lâm Ẩn cười lạnh rồi nói: "Tôi cho anh một cơ hội".

Bố của Park Soo Jun là chủ tập đoàn Thất Tinh, cũng có thực lực mạnh mẽ, có thể điều vốn được năm trăm tỷ.

Thế nhưng sẽ không bao giờ vì con mình bị đánh, mà lại bồi thường cho người ta năm trăm tỷ cả.

Lâm Ẩn cho Park Soo Jun gọi điện thoại là muốn xem thử, tập đoàn Thất Tinh có thái độ thế nào.

Park Soo Jun như trút được gánh nặng, được sự cho phép của Lâm Ẩn, lúc này mới dặn bảo vệ gọi điện cho bố mình.

"Cậu cả, điện thoại của chủ tịch đã thông rồi", một tên bảo vệ người Cao Lệ đi đến với vẻ mặt căng thẳng, trong tay cầm một chiếc điện thoại đã được mã hóa.

Park Soo Jun nơm nớp lo sợ, hoang mang nhận điện thoại ngay trước mặt Lâm Ẩn.

Bla bla blo blo...

Park Soo Jun run rẩy nói ra một tràng tiếng nước ngoài khó nghe, trao đổi với người đàn ông trung niên ở đầu bên kia điện thoại bằng tiếng Cao Lệ.

Ba mươi giây sau, điện thoại cúp.

Park Soo Jun cười nhìn Lâm Ẩn rồi nói: "Bố tôi đồng ý rồi, bảo cậu cho ông ấy vài ngày để chuẩn bị tiền. Chuẩn bị xong rồi tập đoàn Thất Tinh chúng tôi sẽ lập tức đưa đến thủ đô Long Quốc...".

"Đồng ý?", khóe môi Lâm Ẩn nhếch lên thành nụ cười khẩy.

Bốp!

Lâm Ẩn giơ tay tát một bạt tai xuống mặt Park Soo Jun, khiến hắn ta phải té ngửa ra, ngã rầm xuống đất hộc máu, cơ thịt trên mặt nhăn nhúm lại, đôi mắt lộ vẻ oán độc đến cùng cực, khuôn mặt vốn được coi là khôi ngô, nay lại trở nên dữ tợn xấu xí.

"Tôi đã đồng ý bồi thường tiền cho cậu rồi mà! Rốt cuộc cậu còn muốn thế nào nữa?", Park Soo Jun chất vấn với vẻ giận dữ và xấu hổ.

Ầm!

Lâm Ẩn đi tới đá mạnh vào mặt Park Soo Jun, đế giày nghiến lên trên đầu hắn ta, khiến hắn ta lại tiếp tục hộc ra từng ngụm máu.

"Mày nghĩ tao không hiểu tiếng Cao Lệ à?", Lâm Ẩn cười khẩy bảo.

Anh là người tinh thông không dưới ba trăm loại ngôn ngữ.

Park Soo Jun nói với bố mình qua điện thoại là hắn ta bị người đánh, bảo bố vận dụng quan hệ ở thủ đô, đến khu Đế Giang để báo thù.

Đây là cuộc gọi cầu viện à? Còn bảo là đồng ý bồi thường? Đúng là buồn cười.

"Coi bộ mày vẫn chưa chịu thua thật nhỉ? Còn bảo bố điều người nữa?", Lâm Ẩn hờ hững nói.

"Tôi...", Park Soo Jun tỏ vẻ đau khổ, nghiến chặt răng lại.

Chắc chắn là hắn ta không phục trong lòng rồi, đường đường là thái tử của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh, chịu thiệt ở Long Quốc lớn đến thế, quả thật là vô cùng nhục nhã, sao mà chịu thua cho được?

Vốn định qua loa lấy lệ với Lâm Ẩn, sau đó trở về sẽ tìm người xử Lâm Ẩn, chẳng ngờ rằng Lâm Ẩn lại hiểu được tiếng Cao Lệ.

Tích tích tích.

Ngay lúc này, điện thoại Park Soo Jun lại vang lên lần nữa.

Lâm Ẩn khá hứng thú mà nhận điện thoại, nói ngay vào điểm chính: "Con trai của ông bị tôi đánh, ông muốn điều người đến đứng ra giúp nó à?".

"Cậu là ai? Là người của nhà họ Ninh sao? Dám động đến con trai tôi à, cậu có biết tôi là ai không?", Bên kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông trung niên hùng hồn, lại nói tiếng Long Quốc rất chuẩn, giọng điệu lộ ra sự uy nghiêm của người bề trên.

"Tất nhiên tôi biết ông là ai, ông là chủ tịch của tập đoàn Thất Tinh", Lâm Ẩn cười khẩy rồi đáp: "Hừ, tôi đánh con trai ông đấy".

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó mới truyền đến giọng nói lạnh tanh, bảo rằng: "Bây giwof cậu lập tức thả con trai của tôi ra, Park Kim Hoon tôi lấy danh dự ra bảo đảm, sau này sẽ không truy cứu lỗi lầm của cậu nữa. Còn không, nếu hai con trai tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, hay bị thương dù chỉ một cọng lông nào, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!".

"Park Kim Hoon, ông cảm thấy mình lớn lắm à? Cách nhau một đại dương mênh mông, ông điện một cú điện thoại tới đã ảo tưởng rằng sẽ khiến tôi khuất phục?", Lâm Ẩn lắc đầu rồi nói.

"Người trẻ tuổi kia, cậu ngang ngược quá rồi đấy!", Park Kim Hoon lạnh lùng lên tiếng: "Cậu có biết trong mấy phút này, con phố cậu đang ở kia đã bị phong tỏa rồi, bạn của tôi ở thủ đô hẳn cũng đã chạy đến...".

Lâm Ẩn cười khẩy lắc đầu, cúp điện thoại.

Tập đoàn tài phiệt Thất Tinh đúng là kênh kiệu, Park Kim Hoon ở nước Cao Lệ xa xôi kia, mà chỉ cần một cú điện thoại đã điều động được thế lực ở thủ đô, chạy lại đây phong tỏa con phố này?

Ngược lại anh cũng muốn xem thử, là người từ đâu đến.

"Ninh Tông Vũ, tốt nhất ông nên khuyên lại người bạn này của mình đi, đừng có xé chuyện ra to như thế. Bố tôi cũng đã tức giận đứng ra rồi, nếu cậu ta còn không mau thu tay về, thì lửa giận của tập đoàn tài phiệt Thất Tinh chúng tôi không phải là thứ các người gánh được đâu", Park Soo Jun nói với giọng lạnh tanh.

Sau khi bố hắn ta điều động thế lực ở thủ đô, hắn ta đã lấy về được sự tự tin và sức lực của mình, nói chuyện cũng bắt đầu huênh hoang trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui