Chàng Rể Cực Phẩm

“Ninh Tông Vũ, gần đây ông được nắm chút quyền trong nhà họ Ninh nên vênh váo lắm rồi đấy! Không xem thái tử Park ra gì, cũng không xem hai người chúng tôi ra gì ư?”, Mặc Phi cười lạnh, đôi mắt báo của ông ta đảo qua đảo lại giữa Lâm Ẩn và Ninh Tông Vũ, sát khí hằm hằm.

Ninh Tông Vũ tỏ vẻ căng thẳng, áp lực đè nặng trong lòng, nếu như không có Lâm Ẩn ở đây, một mình ông ta không thể nào chống đỡ nổi thế trận này.

Tài sản của Ninh Tông Vũ đều được kinh doanh ở khu Đế Giang, trước kia ông ta qua lại với Từ Đàn Chu và Mặc Phi không ít lần.

Thế lực của hai người bọn họ trong khu Đế Giang mạnh hơn ông ta nhiều, lại còn cấu kết với nhau, trước kia hai người Từ Đàn Chu đã kiếm chác từ chỗ ông ta nhiều lần. Trước mặt hai người bọn họ, một người thuộc thế hệ thứ hai của nhà họ Ninh như ông ta vẫn thấp một cái đầu.

Phải biết rằng, người có thế lực mạnh nhất trong khu Đế Giang ở thủ đô là nhà họ Từ, dù gì sản nghiệp chính của nhà họ Từ được đặt ở bến cảng ở dòng sông Đế, mạng lưới quan hệ và đồng minh lợi ích được hình thành từ con đường thủy, cây hái ra tiền của bọn họ, tương đối to lớn.

Chỉ có điều, dạo trước cây hái ra tiền của nhà hộ Từ đã bị nổ, đây là một chuyện gây chấn đọng cả giới thượng lưu trong thủ đô, nghe nói là do một vị cao thủ thần bí nào đó trong nhà họ Tề làm!

Con thuyền chở hàng bị nổ đã tạo nên tổn thất đến mười tỷ cho nhà họ Từ, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến thế lực mạnh mẽ của nhà họ Từ ở khu Đế Giang chút nào.

Nhà họ Từ một tay che trời ở khu Đế Giang!

Ninh Tông Vũ nhìn sếp Lâm rồi đanh giọng mà nói: “Từ Đàn Chu, đây là chuyện của nhà họ Ninh chúng tôi! Nhà họ Từ các người muốn xen vào à?”.

“Thân phận rẻ rách của ông thế nào, có thể đại diện cho cả nhà họ Ninh sao?”, Từ Đàn Chu tỏ vẻ khinh thường, không hề coi Ninh Tông Vũ ra gì: “Hơn nữa, tập đoàn Thất Tinh là đồng minh của nhà họ Từ chúng tôi. Ông đụng đến thái tử Park ở khu Đế Giang nghĩa là vả vào mặt nhà họ Từ chúng tôi! Nhà họ Từ phải xử lý chuyện này!”.

Từ Đàn Chu không hề xem Ninh Tông Vũ ra gì, cho dù bây giờ người nắm quyền hiện tại của nhà họ Ninh, Ninh Khuyết, có ra mặt thì bọn họ cũng phải giúp Park Soo Jun trút giận!

Cái tên ngu ngốc Ninh Tông Vũ này cũng không chịu nghĩ coi, đây là khu Đế Giang.

Đụng đến vị khách quý quan trọng nhất của nhà họ Từ ngay trong địa bàn của bọn họ à? Cho dù cụ nhà có biết chuyện này, với tình bạn giữa cụ nhà và tập đoàn Thất Tinh, chắc chắn cụ cũng sẽ thay Park Soo Jun trút giận!

“Anh Từ, mau đánh bại hai người bọn họ đi! Tôi đã sốt sắng muốn đánh cho chúng nó quỳ xuống lắm rồi!”, Park Soo Jun sốt sắng lên tiếng ánh mắt của hắn ta lạnh lùng tột cùng.

Lâm Ẩn nhìn những người có mặt ở đây một lúc, gương mặt vẫn điềm tĩnh như thường, anh hờ hững nói: “Nhà họ Từ chắc chắn rằng muốn bảo vệ Park Soo Jun à?”.

“Cậu là ai?”, Từ Đàn Chu cất tiếng hỏi.

Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Lâm Ẩn”.

Lông mày Từ Đàn Chu khẽ nhíu lại, ông ta quan sát Lâm Ẩn.

Ông ta có thể nhận ra khí chất xuất chúng toát ra từ người Lâm Ẩn, nhìn thấy thế trận hoành tráng như thế mà mặt vẫn không đổi sắc, xem ra cậu ta cũng là một người đã trải đời.

Hơn nữa, rõ ràng là Ninh Tông Vũ bị Lâm Ẩn nắm quyền chủ đạo, ông ta rất cung kính với Lâm Ẩn.

“Lâm Ẩn… Cậu là người từ đâu ra?”, Từ Đàn Chu quan sát kỹ Lâm Ẩn, ông ta tỏ vẻ cẩn thận và nghi ngờ, không tài nào biết nổi Lâm Ẩn có lai lịch như thế nào.

Mới chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, một ông lớn nào trẻ trung như thế này à?

Từ Đàn Chu tự nhận mình là người đã lăn lộn trong giới quý tộc ở thủ đô nhiều năm, hễ là cậu ấm trẻ trung trong các gia tộc quyền quý thì ông ta đều đã chào hỏi cả.

Nhưng trước giờ vẫn chưa từng gặp người tên Lâm Ẩn này, cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của cậu ta.

“Anh Từ, chính là nó, cái thằng họ Lâm rác rưởi này đúng là đồ xem trời bằng vung, phế đi một tay của tôi và em trai tôi! Lúc nói chuyện điện thoại còn khiêu khích bố của tôi nữa!”, Park Soo Jun lên tiếng, hắn ta nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt muốn tóe ra lửa.

Park Soo Jun chỉ mong có thể nghiền xương thành tro bụi, xé nát nó ra trong đêm hôm nay!

“Thái tử Park, cậu không cần phải sốt ruột, đêm nay hai tên ngu ngốc này sẽ không thể đi ra khỏi nơi này được đâu”, Từ Đàn Chu nói thong thả, trông có vẻ tự tin vô cùng.

Ông ta cho rằng Đế Giang Lâu hoàn hoàn nằm trong sự khống chế của mình.

“Lâm Ẩn, nhìn bộ dạng của cậu thì chắc cậu là cậu ấm đến từ tỉnh khác chứ gì? Cũng không biết cậu là người của gia tộc nào, có điều chuyện này không quan trọng”, Từ Đàn Chu nói thong thả “Ở thủ đô mà cậu dám đụng đến nhà họ Từ thì có là rồng cũng phải cuộn người lại, có là hổ cũng phải nằm xuống”.

Lâm Ẩn cười lạnh: “Nếu như nhà họ Từ các người muốn bảo vệ Park Soo Jun cho bằng được, vậy thì tôi sẽ xử lý nhà họ Từ các ông luôn!”.

“Má nó cậu là ai hả? Dám hù ông đây à?”, Mặc Phi đứng bên cạnh Từ Đàn Chu chỉ vào mặt Lâm Ẩn rồi quát lớn, ông ta tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ là một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch mà thôi, cậu có thể có gia thế khủng đến mức nào chứ? Những cậu ấm trẻ trung như cậu ở thủ đô thì có ai mà tôi chưa từng gặp? Còn vờ vĩnh mình là người có vai vế sao?”

“Cái gì thế này? Gây ra mối họa tày trời rồi mà còn dám giả vờ giả vịt hả?”, Mặc Phi tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không xem Lâm Ẩn ra gì.

“Cái thằng ngu ngốc không biết trời cao đất dày này từ đâu ra đâu! Còn dám bảo sẽ xử cả nhà họ Từ ư? Má, cậu nghĩ cậu là ai?”, Từ Đàn Chu cười lạnh, ông ta lắc đầu, trong lòng vốn rất khinh thường Lâm Ẩn.

Đúng là đã nghe thấy trò cười to bằng trời!

Không biết sống chết đánh thái tử Thất Tinh, còn dám nói sẽ xử cả nhà họ Từ luôn à?

Cái tên Lâm Ẩn này giỏi giang đến mức nào? Có thể chống lại hai gia tộc quyền quý đẳng cấp thế giới sao?

Nói thật lòng, Từ Đàn Chu đã gặp rất nhiền cậu ấm trong có gia thế khủng trong giới quý tộc rồi.

Một thanh niên có thể chống lại hai gia tộc quyền quý có đẳng cấp thế giới cùng một lúc, chắc hẳn vẫn còn chưa xuất hiện.

“Bắt tất cả đám người bọn họ lại cho tôi!”, Từ Đàn Chu đanh giọng lại, ông ta phất tay rồi ra lệnh.

Hai mươi gã bảo vệ mặc vest đen có khí chất bước ra khỏi đội ngũ, bọn chúng đi về phía Lâm Ẩn, gương mặt ai nấy đều nghiêm túc.

Chúng nhìn Lâm Ẩn trân trân như thể gặp phải kẻ địch đáng gờm vậy.

Bởi vì bọn họ biết Lâm Ẩn có khả năng cướp súng bằng tay không, nói không chừng một đối thủ hung hãn đến như vậy sẽ kéo theo vài kẻ đệm lưng trước lúc chết, bởi thế nên không ai dám ỷ mình đông người mà khinh thường Lâm Ẩn.

Lần này đến bố con Ninh Tông Vũ cũng hoang hoang mang mang, bọn họ dè dặt nấp ra sau lưng Lâm Ẩn.

Chỉ có bóng lưng bình thản của Lâm Ẩn mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho bọn họ mà thôi.

Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, anh chắp tay sau lưng, đi về phía bọn họ.

Cùng lúc đó, gần như hai mươi tên bảo vệ áo đen đều rút một thanh dao găm chiến thuật đen kịt từ trong túi áo ra, rồi cùng xông về phía Lâm Ẩn.

Mỗi người bọn chúng đều đứng ở vị trí khác nhau, phối hợp hành động vô cùng ăn ý, rõ ràng bọn chúng chính là tinh anh của lính đánh thuê thường xuyên ra trận cùng nhau! Hành động vô cùng nhanh nhẹn!

Trong lúc chớp mắt, Lâm Ẩn đã thi triển võ công như quỷ hồn, trên mặt đất chỉ còn lại chiếc bóng.

Đùng đùng đùng.

Lâm Ẩn chém tay quét chân, chỉ một chiêu thức đơn giản, anh phân thân ra thành nhiều chiếc bóng, chuyển động trong không khí, tiếng nổ vang lên ầm ĩ, khiến cho người xem đầu choáng mắt hoa, không thể nhìn rõ hướng tấn công của anh.

Mọi người chỉ nhìn thấy những nơi Lâm Ẩn đã từng đi qua, anh vung tay quét chân đánh vào người bảo vệ áo đen, sức tấn công đáng sợ như thể một chiếc xe tải lao vù đến, khiến cho bọn bảo vệ áo đen bay ra xa mười mấy mét, đập mạnh vào tường rồi phun ra máu tươi.

“Ối á!”.

“Ối!”.

Tiếng kêu than vang rền, từng tên bảo vệ áo đen một bay ra xa.

Chưa đến một phút đồng hồ, hơn hai mươi tên lính đánh thuê tinh anh đã được huấn huyện nghiêm ngặt đều bị Lâm Ẩn đánh cho phun máu tươi, ngã xuống mặt đất, không ngừng lăn lộn giẫy giụa như một con chó chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui