Chàng Rể Cực Phẩm

Chuyện này vốn không phải là bí mật gì trong giới thượng lưu ở Cảng thành.

Chỉ có điều, không ai làm gì được hắn.

Quý Trọng Sơn còn đứng trên cả hệ thống pháp luật ở Cảng Thành nữa.

Nhất là hắn còn có quốc tịch của đất nước mặt trời không bao giờ lặn, được pháp luật của nước ngoài bảo vệ.

“Tốt lắm, tổng giám đốc Sở, ông sai người tổng kết những hành vi xấu xa cùng lịch sử phát tài của hắn thành một tập văn kiện đi, ngoài ra, tiến hành phỏng vấn những người trong cuộc, sắp xếp tất cả câu chuyện của mọi người thành một biên bản”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại.

Sở Hùng Sơn đáp: “Cậu Lâm, chuyện này không thành vấn đề. Rất dễ lật được lịch sử tanh mùi máu của Quý Trọng Sơn, tôi tìm thấy rất nhiều nhân chứng, những nạn nhân trong cuộc”.

“Chỉ có điều, cậu Lâm, tôi còn hơi thắc mắc”, Sở Hùng Sơn nghiêm mặt lại: “Chỉ dựa vào dư luận truyền thông thì e là không thể tạo thành ảnh thưởng thực tế với Quý Trọng Sơn”.

“Với thực lực của Quý Trọng Sơn, tùy tiện tổ chức vài hoạt động từ thiện, sử dụng tập đoàn truyền thông của hắn thì có thể tẩy trắng hình tượng trên toàn quốc nhanh thôi”.

Trong lòng Sở Hùng Sơn hiểu rất rõ, người đạt đến được đẳng cấp như Quý Hùng Sơn, chỉ dựa vào dư luận thì rất khó để đánh bại hắn.

Cho dù những gì báo chí đăng tin đều là sự thật, Quý Trọng Sơn cũng có thể một tay che trời, đè dư luận xuống.

Ông ấy không hiểu nổi, Lâm Ẩn định làm gì.

Lâm Ẩn cười nhạt: “Dư luận xã hội là một con dao hai lưỡi”.

“Muốn lật đổ Quý Trọng Sơn, thì bao nhiêu đây không phải là mấu chốt”.

“Tôi tự có sắp xếp khác”.

“Cậu Lâm còn có sắp xếp khác sao?”, Sở Hùng Sơn hỏi với vẻ nghiêm túc: “Không biết tôi có thể góp một phần sức lực của mình hay không?”.

Sở Hùng Sơn là một người quyết đoán, nếu như đã quyết định đứng về phe Lâm Ẩn, định lật đổ Quý Trọng Sơn, thế thì phải trút hết toàn sức lực.

Một khi Quý Trọng Sơn ngã xuống, miếng bánh ga tô to lớn ở Cảng Thành, ngoại trừ cậu chủ đứng đầu thủ đô ra, ông ấy cũng sẽ được chia phần.

Lâm Ẩn nói: “Tổng giám đốc Sở, những chuyện khác tôi sẽ tự lo. Ông chỉ cần làm hai chuyện này mà thôi”.

“Thứ nhất, tổng kết lại hết tất thảy chứng cứ, sắp xếp chu đáo cách kênh truyền thông báo chí trên toàn mạng, chuẩn bị tung tin trên diện rộng bất kỳ lúc nào, phải để cho toàn thể cư dân mạng và người dân toàn quốc biết được chuyện này!”.

“Thứ hai, bàn bạc với hội thương mại Cảng Thành, chuẩn bị cách chức vị hội trưởng hội thương mại của Quý Trọng Sơn bất kỳ lúc nào”.

Đương nhiên Lâm Ẩn sẽ không hoàn toàn hy vọng Sở Hùng Sơn vừa ra tay đã khử được đối thủ ngay.

Chỉ cần Sở Hùng Sơn có thể làm tốt hai chuyện này là đủ lắm rồi.

Muốn xử lý Quý Trọng Sơn thì phải làm lung lay gốc rễ tư bản và đế chế thương mại của hắn.

Tiếp theo, phân hóa hội thương mại Cảng Thành mà Quý Trọng Sơn khống chế, đả kích quyền lực của hắn.

Chỉ cần quyền lực tuyệt đối của Quý Trọng Sơn ở giới kinh doanh Cảng Thành bị lung lay, dùng đến tất cả thủ đoạn bày binh bố trận, chắc chắn sẽ rút dây động rừng.

Cuối cùng, thị trường cổ phiếu, dư luận, tài chính, giới kinh doanh đều bị đả kích, tất cả mọi phương diện đều bùng nổ, khiến cho nhà họ Quý, ngọn núi to đã trụ vững ở Cảng Thành mười năm này sụp đổ.

Đương nhiên, chắc chắn Quý Trọng Sơn sẽ có át chủ bài, Lâm Ẩn cũng có biện pháp dự phòng.

“Cậu Lâm, không có vấn đề gì đâu”, Sở Hùng Sơn trịnh trọng gật đầu: “Chắc chắn tôi sẽ xử lý ổn thỏa hai việc cậu dặn”.

“Đêm nay tôi đã hẹn gặp Doãn Đại Cừu, phó hội trưởng của hội thương mại Cảng Thành”, Sở Hùng Sơn chậm rãi lên tiếng: “Doãn Đại Cừu là ông trùm có tiếng trong thương trường ở Cảng Thành, chủ yếu kinh doanh bên mảng xuất khẩu đường biển, còn là người thành công trên rất nhiều lĩnh vực, có sức ảnh hưởng không nhỏ ở khu vực xám khu Đế Giang, có địa vị khá cao trong hội thương mại Cảng Thành, gần đây ông ta bị Quý Trọng Sơn chèn ép nên gặp áp lực lớn, người này chủ động tìm đến tôi, có lẽ có thể lôi kéo ông ta về phe mình”.

“Ồ?”, Lâm Ẩn cảm thấy khá có hứng: “Doãn Đại Cừu à?”.

Lần đầu tiên anh đến Cảng Thành cũng đã từng nghe nhắc đến tên của người ngày, ông ta cũng được xem như là người nổi tiếng ở Cảng Thành, lăn lộn trong cả hai giới hắc bạch, ông trùm trong giới kinh doanh.

“Cậu Lâm, nếu như cậu rảnh, hay là chúng ta cùng đi gặp ông ta nói chuyện?”, Sở Hùng Sơn hỏi ý kiến Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà.

Sở Hùng Sơn được xem như là ông trùm ở khu vực Cảng Thành, ông ta hiểu biết nhiều hơn anh.

“Được, đi nói chuyện với Doãn Đại Cừu xem sao”, Lâm Ẩn gật đầu.



Nửa tiếng đồng hồ sau.

Dàn xe Rolls-Royce Holdings đầy khí phách trờ đến trước nhà hàng Hương Giang, một người đàn ông có gương mặt nghiêm túc, thân hình hơi mập mạp, mặc vest sẫm màu bước xuống xe, ông ta đi vào trong nhà hàng trong vòng vây bảo vệ.

“Hội trưởng Doãn, ông đến rồi”.

“Hội trưởng Doãn, đúng là may mắn quá, có thời gian rảnh thì sang công ty chúng tôi chơi”.

“Người này là ông lớn khu Hương Giang trong truyền thuyết, Doãn Đại Cừu à? Ông lớn đấy!”.

Doãn Đại Cừu vừa đi vào trong, mọi người trong phòng lập tức xôn xao, rất nhiều người trong giới thượng lưu ở Cảng Thành đều lần lượt đứng dậy chào hỏi ông ta.

Dù gì vị hội trưởng Doãn này là phó hội trưởng hội thương mại Cảng Thành, còn là ông lớn ở khu vực xám khu Hương Giang, lăn lộn trong cả hai giới trắng đen, tiền bạc và thế lực ngút trời!

Nếu như có thể làm quen với người có địa vị cao như ông ta, thế thì bọn họ sẽ kiếm được lợi ích nhiều khôn xiết.

“Bác Doãn, bố cháu đã chuẩn bị tiệc rượu xong rồi ạ, mời bác đi theo cháu”, Sở Sở bước đến gần ông ta, nói năng một cách lễ phép.

Doãn Đại Cừu mỉm cười đáp: “Cháu Sở Sở càng lúc càng đẹp lên. Bố cháu sinh được một cô con gái tốt ghê”.

“Bác Doãn quá khen”, gương mặt Sở Sở đỏ ửng vì ngượng ngùng.

“Được rồi, dẫn bác đi gặp bố cháu đi”, Doãn Đại Cừu tỏ vẻ nghiêm túc.

“Bố, đợi một lát đã, con với em có chuyện muốn nói với bố”.

Vào lúc này, hai chị em Doãn Băng và Doãn Quân đi đến, gương mặt bọn họ toát ra vẻ không cam tâm, giống như đã chịu nỗi ấm ức bằng trời vậy.

Doãn Đại Cừu nhíu mày lại, ông ta nhìn hai chị em Doãn Quân rồi hỏi: “Hai con làm sao thế?”.

“Bố, khi nãy chị bị người khác ức hiếp, có người dám sàm sỡ chị đấy”, Doãn Quân tức giận mà nói.

Gương mặt Doãn Đại Cừu lộ ra vẻ giận dữ, ông ta nhìn gương mặt tủi thân của con gái Doãn Băng của mình, rồi lại nhìn Doãn Quân với vẻ hận sắt không thể rèn thành thép.

“Con là đồ vô dụng à? Chị mình bị bắt nạt chỉ trơ mắt đứng nhìn chứ không dám ra tay? Còn có mặt mũi về mách bố sao?”, Doãn Đại Cừu bực dọc mắng mỏ cậu ta.

“Bố, đừng trách em trai, người, người đó…”, ánh mắt Doãn Băng rất đáng thương, trông cô ta có vẻ rất tủi thân.

“Sao thế? Người đó là ai?”, Doãn Đại Cừu khẽ híp mắt lại: “Lẽ nào Doãn Đại Cừu bố đây không thể đắc tội với hắn được hay sao?”.

“Bố không tin, ai lại dám ngang nhiên bắt nạt con gái của Doãn Đại Cừu ở khu Hương Giang!”, Doãn Đại Cừu lạnh giọng nói: “Nói cho bố biết, con gái, người đó là ai?”.

“Bố, thôi đi ạ, người đó là khách quý của chú Sở, chúng ta không thể làm chú Sở khó xử được”, Doãn Băng ra vẻ nhân nhượng vì lợi ích chung.

“Khách quý của cậu em Sở à?”, gương mặt Doãn Đại Cừu trở nên nghiêm túc: “Con gái, không có gì khó xử với không khó xử cả! Bố sẽ nói rõ chuyện này với chú Sở của con, nhất định phải lôi cái đồ ngu dốt vô liêm sỉ kia ra, giúp con xả cơn tức giận này”.

“Bố, người đó họ Lâm, theo như con tìm hiểu được, anh ta tên Lâm Ẩn, có quan hệ khăng khít với gia đình chú Sở, Sở Sở nói anh ta rất giỏi giang”, Doãn Quân hậm hực.

“Họ Lâm? Lâm Ẩn?”, Doãn Đại Cừu khẽ nhíu mày: “Sao từ trước đến nay bố chưa từng nghe ai nhắc đến tên người này? Lấy lá gan đâu ra đấy?”.

“Một thằng rác rưởi vô dụng đi làm chuyện đê tiện thì có tài cán gì?”, ông ta hừ lạnh.

Nói đùa kiểu gì thế, một thằng vô dụng tùy tiện sàm sỡ con gái mình thì có tài cán gì được?

Cho dù có là khách quý của Sở Hùng Sơn đi chăng nữa, Sở Hùng Sơn cũng phải nể mặt Doãn Đại Cừu ông đây.

Doãn Đại Cừu nhìn Sở Sở, ông ta đanh giọng mà nói: “Sở Sở, cái thằng Lâm Ẩn mà con bác nói là ai? Kêu nó cút ra gặp bác ngay!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui