Chàng Rể Cực Phẩm

Lâm Ẩn thật sự chỉ dùng một chiêu đã đánh Long Dương chảy máu đầm đìa, cả người co giật!

"Ơ, sao lại thế được!".

Long Dương nói với vẻ không dám tin, và cũng khó che dấu vẻ cay đắng trên mặt.

Hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Ẩn, trong ánh mắt chất chứa sự sợ hãi và e dè.

Cú đấm này vừa tung ra, đối đầu với Lâm Ẩn, hắn ta cảm nhận được nội kính của anh lớn mạnh và sâu thẳm đến mức không lường được, cứ như biển lớn mênh mông!

Thế mà ngay cả thực lực của Lâm Ẩn, hắn ta cũng không thể dò ra được.

Chỉ một chiêu hời hợt đã đánh hắn ta đến mức không chống đỡ được!

Thậm chí Lâm Ẩn còn chỉ dùng một tay.

Nếu không, nội kình thâm hậu ấy mà tràn vào cơ thể hắn ta, cũng đã đủ phá vỡ gân cốt toàn thân, đập nát lục phủ ngũ tạng, thậm chí là khiến Long Dương mất mạng ngay tại chỗ!

Đây là cao thủ kinh khủng đến mức nào chứ?

Long Dương không thể tin được, Lâm Ẩn lại có một thân võ học cao ngất trời, kinh hãi thế tục đến vậy!

Tại sao?

Một sự tồn tại ngang hàng với thần linh như vậy lại yên lặng vô danh ở trong giới lánh đời?

Trước đây quả thật đã quá coi thường Lâm Ẩn rồi...

"Anh thua rồi".

Lâm Ẩn vẫn không tỏ vẻ gì, buông lỏng tay ra.

Bộp!

Trong chớp mắt Lâm Ẩn buông tay, cả người Long Dương cứ như mất đi điểm tựa, ngã nhào xuống mặt đất, cơ thể không ngừng run lên, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng.

Long Dương đã sợ rồi.

Một chiêu này đã hoàn toàn khiến hắn ta sợ vỡ mật!

Bây giờ Long Dương cứ có ảo giác, như thế người trước mắt này không phải là nhân loại, mà là một con rồng lớn uốn lượn trên không, bề nghễ ngắm nhìn thiên hạ, chỉ cần nói một câu, là có thể đánh hắn ta quy về với cát bụi.

Đối mặt với Lâm Ẩn, hắn ta không hề có sức lực gì, chỉ cảm thấy bản thân mềm yếu và bất lực.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

"Tôi, tôi thua...".

Ánh mắt Long Dương mê man, nói nỉ non.

Hắn ta hạ cần cổ kiêu ngạo của mình xuống, cứ thể quỳ rạp trước mặt Lâm Ẩn, đầu óc trống rỗng, bộ dạng chẳng biết phải làm sao mới đúng.

Thực lực của Lâm Ẩn đã đánh mạnh vào nhận thức trong lòng hắn ta, đập nát sự kiêu ngạo trên con đường võ thuật của hắn ta.

Khiến Long Dương phải nghi ngờ về đời người.

"Tình huống gì thế! Hương chủ Long, vậy mà lại không đỡ nổi một chiêu ư?".

"Kinh khủng quá, Hương chủ Long đã có thực lực một đấm xé gió, thế mà Lâm Ẩn lại tiếp được một quyền của Hương chủ dễ như ăn cháo vậy sao, còn phản phệ đến mức hộc máu?".

"Lâm Ẩn này rốt cuộc đã luyện được võ công gì vậy? Sao lại có bản lĩnh kinh thiên động địa đến thế?".

Mười ba phi tướng Dương Môn chứng kiến trận chiến này đều trợn mắt ngoác mồm, đáy mắt ngập tràn sự kinh sợ, nhìn Lâm Ẩn mà như đang nhìn một vị chiến thần.

Cảnh tượng này đã đả động hoàn toàn vào nhận thức về võ thuật trong lòng bọn họ.

Một chiêu đã đánh Long Dương - cao thủ bảng Nhân đến mức hộc máu, đó là thực lực mạnh mẽ đến nhường nào chứ, đúng là khủng bố vô song!

Bây giờ bọn họ nghĩ lại, trong lòng càng cay đắng không thôi, trước đấy còn nghĩ mình mạnh mẽ ghê gớm, muốn đuổi vị thần Lâm Ẩn này rời khỏi Cảng Thành, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà!

Bị Lâm Ẩn phế bỏ võ công, quả thật không hề oan uổng...

"Dựa theo ước định từ trước, anh phải dẫn tôi đến gặp Quý Trọng Sơn", Lâm Ẩn nhìn về phía Long Dương, chậm rãi lên tiếng.

Long Dương bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Lâm Ẩn, sắc mặt đau khổ cực kỳ, chậm chạp đáp lời: "Chịu thua chịu thua, tôi biết Quý Trọng Sơn ở đâu. Nhưng mà phải cho tôi một chút thời gian để sắp xếp đã".

Lâm Ẩn lạnh lùng gật đầu: "Cũng được. Trước đó, anh nói cho tôi biết, thiếu chủ Triệu anh nói là ai?".

Lâm Ẩn vẫn còn nghi ngờ chuyện này ở trong lòng.

Anh không rõ thiếu chủ Triệu Long Dương nhắc tới là ai, tại sao lại liên quan đến chuyện của mình.

Long Dương đáp: "Là Triệu Thừa Kiền, kỳ lân của nhà họ Triệu ở thủ đô, anh ta là thiếu chủ của Dương Môn chúng tôi".

"Thiếu chủ Triệu hình như có quen biết với... Đại sư Lâm...", Long Dương nói với vẻ do dự, cuối cùng thay đổi xưng hô, gọi Lâm Ẩn là đại sư Lâm.

Lâm Ẩn đã bộc lộ thực lực võ thuật của mình, cũng đã khiến hắn ta hoàn toàn khâm phục.

Chỉ dùng một chiêu đã đánh hắn ta không thể bật trả lại được, cao thủ tuyệt thế ở đẳng cấp này, xứng với hai chữ đại sư!

Vì thế Long Dương cũng không che giấu điều gì với Lâm Ẩn, nói thẳng chuyện của Triệu Thừa Kiền ra.

Thân là người luyện võ, tài nghệ không bằng, vậy thì tất nhiên phải chịu phục.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại: "Quen biết với tôi? Kỳ lân của nhà họ Triệu ở thủ đô?".

Anh và nhà họ Triệu ở thủ đô có liên quan gì với nhau?

Chẳng lẽ là Triệu Linh Nhi?

Lâm Ẩn đột nhiên nhớ lại cái cô Triệu Linh Nhi kia, sau khi quấn lấy mãi mà không thành, bị anh từ chối thẳng thừng, đã cảnh báo anh rằng cô ả sẽ cho anh biết tay thì phải?

Chẳng lẽ đây thật sự là do cái cô điên kia mời người tới?

Nghĩ đoạn, Lâm Ẩn hỏi: "Thế Triệu Thừa Kiền đâu rồi? Anh ta đóng vai trò gì ở Dương Môn? Còn anh, trước khi tìm tôi đã liên lạc thế nào với Quý Trọng Sơn? Trao đổi thông tin bằng cách nào?".

Long Dương suy ngẫm một hồi rồi nói: "Thiếu chủ Triệu đã đến rồi, ở ngay trên nóc tòa nhà quốc tế Thủy Tinh...".

"Chuyện lần này là Quý Trọng Sơn tự mình đến phân đà ở Cảng Thành tìm tôi, trao đổi xong thì bắt tay hợp tác. Tôi không có ý định giết đại sư Lâm, chỉ là muốn đuổi cậu đi thôi".

"Tôi nợ Quý Trọng Sơn một món ân tình, lần này chỉ vì muốn trả lại ân tình đó nên mới đồng ý giúp hắn. Còn ở phương diện kinh doanh thì sản nghiệp dưới tên tôi cũng có hợp tác với hắn".

Long Dương nói rõ ngọn nguồn, không chút giấu diếm.

Sau khi nếm trải thực lực của Lâm Ẩn, trong lòng hắn ta cũng đã rõ ràng, đối diện với nhân vật như Lâm Ẩn, che giấu sự thật không có tác dụng gì cả, chỉ làm mình nhận lấy tai họa mà thôi.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, đôi con ngươi dần trở nên sâu hun hút.

Anh xác định, Long Dương không nói dối.

Mặc dù Quý Trọng Sơn là người giàu nhất Cảng Thành, là thần tài lớn giàu ngang ngửa quốc gia, thế nhưng hắn vẫn không đủ khả năng để hiệu lệnh Dương Môn.

Long Dương cũng không thể đi bán mạng cho hắn, đến diệt trừ mình, vì thế thăm dò thực lực mới là mục đích chính.

Bởi vậy có thể thấy được, một loạt hành động của anh ở Cảng Thành đã khiến Quý Trọng Sơn đứng ngồi không yên.

Thế nhưng lão hồ ly này vẫn chưa dám đích thân đứng ra hạ màn, mà là chơi kế kế mượn đao giết người.

Lão hồ ly này e là không ngờ rằng Long Dương không thăm dò được thực lực của anh, mà ngược lại còn đến cả năng lực thoát thân cũng không có. Còn cắn ngược lại hắn một phát!

Còn thiếu chủ Dương Môn Triệu Thừa Kiền gì đấy?

Lúc ở thủ đô Lâm Ẩn đã từng nghe nói đến kỳ lân đáng gờm của nhà họ Triệu - anh trai ruột của Triệu Linh Nhi, quanh năm lang bạt ở nước ngoài.

Xem ra chính là cậu Triệu kia rồi.

"Theo tôi đi gặp Triệu Thừa Kiền".

Lâm Ẩn nói rất hững hờ, xoay người chắp tay rời đi, hướng đến là mái tòa nhà quốc tế Thủy Tinh.

Long Dương nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Ẩn, vẻ mặt chần chừ trong chốc lát, sau đó cúi đầu, đuổi theo bước chân của Lâm Ẩn.

"Hương chủ Long, chúng, chúng ta chẳng lẽ sẽ đổi hướng, làm việc cho Lâm Ẩn thật sao? Đi đối phó Quý Trọng Sơn?", khuôn mặt Hồng Đại tỏ vẻ cay đắng, nghi ngờ hỏi vọng lên.

Long Dương ngừng bước chân lại, lạnh lùng nói: "Tài nghệ không bằng người thì phải chịu phục thôi. Long Dương tôi chẳng lẽ là người nói mà không giữ lời?".

"Nhưng mà, Hương chủ Long à, phía bên Quý Trọng Sơn có liên quan đến khá nhiều sản nghiệp của cải của phân đà chúng ta...", Hồng Đại nói với vẻ e dè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui