“Chuyện, chuyện gì thế này? Không ngờ cái thằng họ Lâm ấy thật sự có thể tùy tiện chuyển một tỷ rưỡi ư? Sao nhìn không giống một chút nào thế?”.
“Cậu Phong, có nhầm lẫn ở đâu không? Cậu ta chỉ là con tôm cái tép thôi, một tỷ rưỡi mà nói lấy ra là lấy ra liền được à?”.
Những người có mặt ở đây đều kinh ngạc khi nghe thấy tin tức này!
Trời ạ, cử bảo vệ của mình đập nát những chiếc xe sang có đẳng cấp thế giới của Tư Mã Phong, rồi lại dứt khoát ném thẻ đền tiền?
Từ đầu đến cuối, thanh niên thần bí họ Lâm này đều không nói dối một câu nào, dường như trong mắt cậu ta, những món đồ sưu tầm mà Tư Mã Phong lấy làm kiêu ngạo không đáng một xu?
Bởi thế vì thích khoái cảm đập đồ đập đạc mà hở ra là đập nát những món đồ đắt đỏ đáng giá một tỷ mấy, vô số người có làm cả đời cũng lòng mua nổi ấy?
Đúng là mất hết nhân tính!
Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy cho dù thằng nhóc họ Lâm có thế lực lớn đến thế nào ở tỉnh khác, vào đến thủ đô cũng sẽ không thắng nổi Tư Mã Phong, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, tình hình thật sự khó mà nói chắc được!
Khí thế mà thanh niên thần bí này bộc lộ ra lấn át hẳn Tư Mã Phong!
“Không thể nào! Một tỷ rưỡi lận đấy, nói chuyển là chuyển ngay à?”.
Tư Mã Phong ngạc nhiên nhìn tin nhắn thông báo tiền đã chuyển vào tài khoản trong điện thoại mình, đầu óc của cậu ta trống rỗng.
Má nó, chuyện gì thế này?
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng người đàn ông họ Lâm đi chung với Sở Sở chỉ là hạng làm công ăn lương thuộc tầng thấp trong xã hội mà thôi, hoàn toàn không thể bì với mình được.
Nhưng kết quả, người ta không những đập vỡ hết xe sang đồng hồ hàng hiệu mà mình lấy làm tự hào, còn dứt khoát ném thẻ ra đền bù một tỷ rưỡi?
Rốt cuộc anh ta có nhiều tiền đến mức nào mới có thể coi số tiền một tỷ mấy như đồ chơi vậy?
Giống như những gì Lâm Ẩn đã nói, với anh ta những chiếc xe sang và đồng hồ nổi tiếng chẳng đáng giá một xu thật sao?
Nhất là, cái thằng rác rưởi vô dụng họ Lâm này lại có thể sở hữu thẻ đen cao cấp nhất của ngân hàng Tuyết Long?
Làm sao có thể như thế được?
Phải biết rằng, thoạt đầu bố của Tư Mã Phong lấy được tấm thẻ giống như thế nghĩ là đã được nhà họ Tề công nhận, không biết gia tộc nhà họ Từ đã phải cố gắng đến mức nào, bỏ ra cái giá lớn đến nhường nào mới được như vậy!
Dù gì tấm thẻ này không chỉ quý ở quyền hạn điều động tiền tệ, mà còn chứng tỏ được thân phận cao quý của mình, nó được ví von như tấm giấy thông hành trong giới thượng lưu hàng đầu ở thủ đô.
Đây cũng chính là lá bùa hộ thân mà nhà họ Tề đã phân phát!
Ai dám đắc tội với người như thế, đồng nghĩa với việc chống đối với nhà họ Tề ở thủ đô?
Phải biết rằng, trong thủ đô, nhà họ Tư Mã bọn họ phải nhìn mặt nhà họ Tề mà sống!
“Anh, rốt cuộc anh là ai? Anh có quan hệ gì với nhà họ Tề ở thủ đô?”, Tư Mã Phong căng thẳng, cậu ta nhìn Lâm Ẩn rồi hỏi anh.
Nghe thấy thế, Lâm Ẩn lắc đầu, anh cười lạnh.
“Đã đến nước này rồi mà cậu còn hỏi tôi là ai, có quan hệ gì với nhà họ Tề nữa sao? Đầu óc của cậu chứa cứt thôi à?”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Người được nhà họ Tư Mã dạy dỗ mà tầm nhìn hạn hẹp thế sao?”.
“Anh! Anh nói đầu của ai ngu dốt hả? Mẹ, hôm nay cho dù anh là ai thì ông đây cũng phải phế đi cái thằng rác rưởi như anh, anh nghĩ mình là ai hả?”.
“Ông cóc cần quan tâm anh là ai, nhà họ Tề có ra mặt cũng vô dụng!”.
Tư Mã Phong tức giận quát lớn, cậu ta cảm thấy mình đã phải gánh chịu nỗi nhục nhã to bằng trời, không ngờ mình lại bị Lâm Ẩn sỉ nhục và xem thường ở giữa chốn đông người!
“Phế…”.
“Tư Mã Phong! Đứng qua một bên cho bố, mày muốn chết à?”.
Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang vọng trong hội trường, giọng nói hùng hồn khiến cho Tư Mã Phong sợ đến nỗi cơ thể run lập cập.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest sẫm màu đi vào trong phòng, ông ta dẫn theo một đội ngũ trẻ tuổi.
“Hả? Đây, đây là Tư Mã Phi Vụ, ông tổng của nhà Tư Mã à?”.
“Bố của cậu Phong đến rồi… Ông tổng này là người đứng đầu trong nhà họ Tư Mã! Là ông lớn đấy, chỉ cần giẫm chân thôi thì thủ đô cũng phải rung lên!”.
“Nhưng mà, tại sao ông tổng Tư Mã lại quát cậu Phong? Lẽ nào bố của cậu Phong đến đây không phải để giữ thể diện cho cậu ta à?”.
Sau khi nghe nhìn thấy người đàn ông trung niên ấy đi vào trong, những người túm tụm hóng hớt đều thốt lên ngạc nhiên, vẻ mặt bọn họ toát ra vẻ hoảng sợ.
“Bố, bố, sao bố lại đến đây nhanh thế?”, Tư Mã Phong mừng rỡ nhìn Tư Mã Phi Vụ.
Bốp!
Tư Mã Phi Vụ sấn đến tát Tư Mã Phong một cái thật mạnh, làm năm dấu ngón tay đỏ gay in lại trên mặt cậu ta.
“Mày câm miệng cho bố. Qua một bên mà đứng, ở đây không đến lượt mày lên tiếng!”, Tư Mã Phi Vụ tỏ vẻ hận sắt không thể rèn thành thép, ông ta bực bội trừng mắt nhìn Tư Mã Phong.
“Sao? Bố, bố đánh con làm gì?”, gương mặt Tư Mã Phong toát ra vẻ hoảng sợ, cậu ta thắc mắc.
“Đánh mày? Bố không đánh mày, mày muốn bị cụ nhà dùng gia pháp với mày rồi xóa tên khỏi nhà họ Tư Mã, đúng không?”, Tư Mã Phi Vụ bực bội quát mắng Tư Mã Phong.
Tư Mã Phong sợ hãi đến nỗi liên tục lùi về sau, cậu ta hoàn toàn không dám cãi lại bố mình.
“Cái thằng vô tích sự, không có mắt! Cậu Ẩn là người mà mày có thể đắc tội sao? Còn dám cãi lại cậu Ẩn nữa”, Tư Mã Phi Vụ túm Tư Mã Phong lên vừa đấm vừa đá, ông ta rất nặng tay, đánh cho Tư Mã Phong kêu la oai oái.
Sau khi đánh cho con mình một chặp, gương mặt Tư Mã Phi Vụ chảy mồ hôi đầm đìa, ông ta quay lại nhìn Lâm Ẩn với vẻ căng thẳng, rồi cung kính cúi gằm đầu xuống.
“Xin lỗi cậu Ẩn, do tôi không biết cách dạy con nên mới dạy ra một thằng ngỗ nghịch. Thằng ngu ngày không biết trời cao đất dày nên mới xúc phạm cậu, mong cậu rộng lượng tha thứ cho, đừng tính toán với thằng ngu ngốc này”, Tư Mã Phi Vụ hạ mình, giọng nói của ông ta hết sức cung kính.
Phải đối mặt với Lâm Ẩn, trái tim ông ta đập thình thịch như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Nếu như không được quản lý khách sạn báo cáo lại, nói rằng con mình đang đối đầu với thanh niên thần bí có tấm thẻ đen cao cấp nhất của nhà họ Tề, hôm nay muốn đâm thủng nền trời luôn rồi!
Cậu Ẩn là người như thế nào chứ? Cậu ấy là rồng thần trên chín tầng mây! Là một nhân vật trong truyền thuyết mà không có ai trong thủ đô bì nổi!
Với khả năng của nhà họ Tư Mã đấy à, chỉ một câu nói của người ta thôi đã bị tàn sát hết sạch rồi!
Vì khá thân thiết với Vu Tắc Thành nên Tư Mã Phi Vụ mới bám được vào cành cao nhà họ Tề, may mắn được nhìn thấy gương mặt Lâm Ẩn từ đằng xa.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, anh lạnh lùng nhìn Tư Mã Phi Vụ rồi nói: “Ông nhận ra tôi à?”.
“Cậu Ẩn, tôi là Tư Mã Phi Vụ của gia tộc Tư Mã, là bạn của Vu Tắc Thành. Tôi đã từng hợp tác với tập đoàn dưới quyền anh trong một dự án quan trọng. Với thân phận của anh thì làm sao có thể quen biết với người ở tầng thấp như tôi”, Tư Mã Phi Vụ nịnh nọt: “Tôi may mắn được nhìn thấy gương mặt thật của cậu Ẩn nên mới nhận ra”.
“Ồ? Bạn của Vu Tắc Thành?”, Lâm Ẩn chợt thấy hứng thú, anh nhớ ra một chuyện, hình như lúc Vu Tắc Thành giúp mình điều hành sản nghiệp ở thủ đô, hắn cũng từng hợp tác với họ Tư Mã trong một dự án quan trọng.
“Bố? Sao bố tại tôn kính thằng ranh này thế? Nó đã đập vỡ rất nhiều xe sang của con đấy, đây chẳng phải là khinh thường uy nghiêm của nhà họ Tư Mã chúng ta ư!”, Tư Mã Phong tỏ vẻ không phục, cậu ta thắc mắc.
Bốp bốp!
Vừa nghe thấy thế, Tư Mã Phi Vụ đã tức đến nổi chòm râu cũng dựng đứng, ông ta sấn đến tát hai phát vào mặt Tư Mã Phong.
“Thằng súc sinh, mày quỳ xuống trước cậu Ẩn ngay? Nếu mày mà còn nói linh tinh thì tao sẽ giết mày vì nghĩa lớn”.