Chàng Rể Cực Phẩm

“Ha ha ha! Đúng là thú vị thật!”, Triệu Hồng Dương lắc đầu rồi bật cười ha hả, ông ta chỉ cảm thấy Lâm Ẩn đang chém gió mà thôi.

Đúng là nực cười chết đi được, một gương mặt trẻ trung xa lạ mà không ai nhận ra, trông có vẻ còn chưa mọc đủ lông, hình như còn là một kẻ tầm thường phải đi theo bạn của cháu gái mình mới có thể len lỏi vào trong hội trường.

Không ngờ, không ngờ lại còn dám đối đầu với ông ta, hăm dọa tập đoàn Thất Tinh, muốn đọ tiền của với tập đoàn tài phiệt Thất Tinh à?

Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

“Cậu không ba hoa khoác lác sao? Lẽ nào cậu thật sự có khả năng này? Cũng không nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch của mình xem? Dám quát tháo ầm ĩ trong địa bàn của nhà họ Triệu, phá rối mối kinh doanh của nhà họ Triệu, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?”, Triệu Hồng Dương lạnh giọng trách móc.

“Ôi trời. Cậu vừa nói như thế là tôi đã nghĩ cái thằng nhóc Lâm Ẩn này đúng là đồ ngu ngốc, ăn nói ngông cuồng quá đấy nhỉ?”.

“Vốn dĩ tôi còn nghĩ cậu ta là cậu chủ gì đó ở tỉnh khác, bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ cậu ta đúng là đồ trai bao ăn bám như cô chiêu nhà họ Triệu đã nói”.

“Phải đấy, trông cậu ta không có chút EQ nào cả. Đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn cứng mồm cứng miệng? Ông Triệu và ông Park đều đã nổi giận rồi, để tôi xem xem lát nữa cậu ta sẽ giải quyết thế nào!”.

Trong chốc lát, những vị khác trong hội trường đều giở giọng trách móc, chĩa mũi nhọn về phía Lâm Ẩn.

Bọn họ cho rằng Lâm Ẩn nói năng quá mức ngạo mạn, hơn nữa còn không biết chừng mực một chút nào cả!

Triệu Hồng Dương, cô chiêu Triệu Lan Nhi của nhà họ Triệu, còn có thêm cả Park Kang Ri của tập đoàn Thất Tinh, có ai trong số ba vị này không phải là người có máu mặt tiền nhiều thế mạnh đâu?

Ba người có quyền quý bậc nhất đã nói với cậu ta như vậy rồi, thế mà còn khăng khăng chẳng chịu cúi đầu nữa sao?

Nghĩ mình là ai đấy?

“Ông Triệu, tôi nghĩ ông không cần phải phí lời với đồ ngu ngốc này nữa. Gọi bảo vệ đến đuổi cậu ta ra ngoài đi! Dạy dỗ cậu ta nặng tay vào!”, Park Kang Ri đanh giọng lại, ông ta càng nhìn Lâm Ẩn càng thấy khó chịu.

Triệu Hồng Dương gật gật đầu, ông ta vẫy tay gọi tất cả thanh niên bảo vệ trong hội trường đến.

“Sao hả? Triệu Hồng Dương, nhà họ Triệu các ông mở cửa làm ăn mà còn muốn đuổi người nữa à? Nhà họ Triệu dạy ông cách đối nhân xử thế như vậy hay sao?”, Lâm Ẩn nhìn Triệu Hồng Dương rồi cười lạnh.

Triệu Hồng Dương nở nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường, ông ta nói: “Cậu nói đúng, nhà họ Triệu chúng tôi mở cửa làm ăn. Nhưng mà tôi nên làm ăn như thế nào thì không đến phiên một thằng vô dụng như cậu chỉ dạy đâu? Còn dám hở ra là nhà họ Triệu này nọ nữa hả? Sợ rằng cậu không biết nhà họ Triệu chúng tôi lớn mạnh đến cỡ nào đâu?”.

“Cậu muốn làm ăn chứ gì? Được thôi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội”, Triệu Hồng Dương nói với vẻ mặt đùa bỡn: “Thế thì cậu cho tôi xem xem mình có tư cách gì đòi bàn chuyện kinh doanh trong địa bàn nhà họ Triệu đây? Với một người còn không lấy được thiệp mời như cậu ư? Ha ha ha”.

“Thằng nhóc con họ Lâm kia, nếu như cậu thật sự sợ bị bảo vệ đánh thì bước qua đây xin lỗi đền tội ngay, tôi còn chừa lại chút mặt mũi cho cậu. Đừng để bảo vệ của tôi vác cậu ra ngoài!”, Triệu Hồng Dương dọa dẫm.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu rồi nói: “Ông muốn tư cách chứ gì?”.

“Với hai chữ Lâm Ẩn tôi thì có đủ tư cách không?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Triệu Hồng Dương, cái nhìn của anh khiến cho Triệu Hồng Dương giật thót tim, ánh mắt ông ta trở nên hoang mang, dường như đối phương không phải là người, mà là một con rồng lớn đang bay cao.

“Lâm Ẩn? Lâm Ẩn là ai thế?”.

“Sao cái tên Lâm Ẩn nghe hơi quen quen nhỉ? Sao thằng nhóc này lại có thể nói tên mình một cách tự tin như thế?”.

Vào khoảnh khắc Lâm Ẩn nói tên mình ra, tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ, ánh mắt bọn họ toát ra vẻ hoảng sợ, cẩn thận nghĩ lại xem mình đã từng nghe ở đâu rồi.

Còn Park Kang Ri lại biến sắc ngay, ông ta nhìn Lâm Ẩn trân trân như thể trông thấy kẻ địch đáng gờm.

“Lâm Ẩn?”, Triệu Hồng Dương khẽ nhíu mày, ông ta cười lạnh: “Cậu ta nói mình tên Lâm Ẩn à? Cậu Lâm, cậu không cảm thấy rất buồn cười sao?”.

“Cậu chém gió mà cũng chẳng ngại làm to chuyện ra? Đến cậu Ẩn trong thủ đô mà cậu cũng dám mạo nhận hả?”, Triệu Hồng Dương nói với vẻ khinh thường: “Nhìn điệu bộ của cậu đi, thế mà còn dám giả dạng cậu Ẩn để hù dọa tôi? Cậu Ẩn là người như thế nào, sẽ ra đường với dáng vẻ như cậu hay sao? Đến thiệp mời mà cậu còn không có, phải đi cùng với bạn của cháu gái tôi, cái đồ rẻ rách, cậu chẳng biết sống chết là gì cả!”.

Có lẽ những người có địa vị thấp trong thủ đô chưa từng nghe nhắc đến hai chữ Lâm Ẩn.

Nhưng những người nắm quyền thuộc thế hệ thứ hai đều nghe nói đến cả.

Lâm Ẩn của nhà họ Tề, đó là tên thật của cậu Ẩn thần bí trong thủ đô!

Còn vì sao lại mang họ Lâm à, nghe nói cậu Ẩn đã rời khỏi nhà từ lúc còn nhỏ, bởi vậy mới theo họ mẹ.

Nếu như cậu Ẩn thật sự đến đây thì sao Triệu Hồng Dương ông ta lại chẳng nhận được một chút tin tức gì?

Lâm Ẩn lắc lắc đầu, gương mặt anh điềm tĩnh như chiếc giếng cổ không gợn sóng.

Dường như Triệu Hồng Dương, người cầm quyền thuộc thế hệ thứ hai trong nhà họ Triệu, đã bị lợi ích từ tập đoàn Thất Tinh làm cho mụ mị đầu óc, không còn tỉnh táo nữa.

“Nếu như ông không tin, thế thì tất nhiên nhà họ Triệu các ông phải trả vài cái giá”, Lâm Ẩn nói hờ hững.

“Nếu trong đêm nay, nhà họ Triệu các ông không mở đường làm ăn cho tôi, thế thì tôi sẽ tự mình mở một con đường”, Lâm Ẩn nói từ tốn: “Kế hoạch mà các ông và tập đoàn Thất Tinh đã tính toán kỹ cũng sẽ tan thành mây khói”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện kêu Ninh Khuyết tới xử lý.

Tập đoàn Thất Tinh muốn thông qua quan hệ với nhà họ Triệu, rắp tâm lấy khu vực thành Thiên Long ngay dưới mắt mình sao?

Tuyệt đối không thể nào.

Trong phương án mà Lâm Ẩn đã lập ra cho Ninh Khuyết có một điều, tuyệt đối không thể chừa lại bất cứ đường lui nào cho tập đoàn Thất Tinh, phải đá bọn chúng ra khỏi thành Thiên Long triệt để!

“Ồ? Cậu còn gọi điện thoại kêu ai đến đấy? Được thôi, tôi muốn xem xem thằng ranh con như cậu còn có thể giở được trò gì ra nữa!”, Triệu Hồng Dương cười lạnh, ông ta ra vẻ vênh vênh váo váo.

“Chú sáu! Chú im đi! Đừng nói bừa nữa!”.

Vào lúc này, giọng nói hết sức oai nghiêm của một người đàn ông vang lên.

Chỉ nhìn thấy thanh niên mặc vest trắng, tướng mạo đường hoàng, phong thái hiên ngang đi vào trong hội trường, bên cạnh anh ta còn có hai tùy tùng một già một người cường tráng mặc đồ thời Đường.

“Sao? Cậu cả? Cậu, sao cậu lại đến đây?”, Triệu Hồng Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, sắc mặt ông ta lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.

“Còn có cô cả nữa à? Cô, cô cũng đến ư?”.

Sau khi nhìn thấy người vừa mới đến, Triệu Hồng Dương biến sắc, dự cảm bất an dậy lên trong lòng ông ta.

Triệu Thừa Kiền đã đến rồi, còn dẫn theo Triệu Linh Nhi - cành vàng lá ngọc nổi danh trong thủ đô theo cùng.

“Chú sáu, nếu như tôi không đến thì chẳng biết chú sẽ gây ra họa lớn đến mức nào nữa!”.

Triệu Thừa Kiền vừa đến đã giở giọng khiển trách Triệu Hồng Dương, sắc mặt anh ta hết sức lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui