Chàng Rể Cực Phẩm

“Cậu Ẩn, tạm biệt ở Cảng Thành đến nay, cậu vẫn có khí chất như trước nhỉ”.

Triệu Thừa Kiền đi vào sảnh phụ, mỉm cười hỏi han.

Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp lời: “Có chuyện thì nói thẳng”.

Ấn tượng của anh với Triệu Thừa Kiền này không xấu cũng không tốt.

Người này là thiếu chủ của Dương Môn, có địa vị không tầm thường trong giới lánh đời, khá có thế lực.

Hơn nữa sau khi Lâm Ẩn rời núi, chẳng được mấy người tài giỏi đồng trang lứa lọt vào mắt anh.

Triệu Thừa Kiền, chắc chắn có thể xem như một trong số đó.

“Cậu Ẩn, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé”, Triệu Thừa Kiền cười, chậm rãi nói: “Cậu trở về thủ đô, chuyện của cậu và em gái tôi cũng nên giải quyết cho xong. Lần này, tôi đến đây để chuyển lời cho cậu theo lệnh cụ nhà và cụ bà”.

“Mặt khác, chuyện của nhà họ Triệu ở thủ đô đều do tôi quyết định, việc làm ăn ở thành Thiên Long, tôi cảm thấy hai người chúng ta có không gian hợp tác rất lớn”.

Nghe vậy, Lâm Ẩn đưa mắt nhìn thoáng qua Triệu Linh Nhi, cô ta kiêu ngạo uất ức liếc anh một cái, cắn chặt môi cúi đầu.

Suy nghĩ một lát, Lâm Ẩn gật đầu nói: “Chuyện của nhà họ Triệu các anh tôi cũng định tự mình đến tìm cụ nhà nói rõ ràng. Chỉ là gần đây khá bận, tạm thời không có thời gian”.

“Nếu anh đã tìm đến thì nói luôn đi”.

Lần này gấp gáp về thủ đô là vì bệnh tình của ông nội, chuyện này vừa giải quyết xong thì nhà họ Từ lại nhảy ra muốn gây chuyện.

Nếu không phải Triệu Thừa Kiền tìm đến, Lâm Ẩn đã sắp quên mất chuyện của nhà họ Triệu luôn rồi.

“Được”.

Triệu Thừa Kiền gật đầu, kéo cửa một căn phòng bao ra mời Lâm Ẩn đi vào.

Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền đi vào bàn chuyện, để lại Triệu Linh Nhi đang tức giận.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh băng, chậm rãi đi về phía Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở đang ngồi, ngông nghênh ngồi xuống.

“Cô là Công Tôn Thu Vũ đúng không? Tôi từng gặp cô một lần rồi, cô cả của nhà Công Tôn”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng nói: “Cô thì sao? Cô từ đâu tới? Tôi chưa gặp cô ở thủ đô bao giờ cả”.

Triệu Linh Nhi lạnh lùng trừng Sở Sở, cực kỳ uy nghiêm chất vấn.

Trong lòng cô ta thật sự rất tức giận!

Lúc trước ở thành phố Thanh Vân bị Lâm Ẩn xua đuổi, trở về nhà họ Triệu ở thủ đô còn bị cụ nhà và cụ bà dạy dỗ là không hiểu chuyện.

Triệu Linh Nhi thật sự không hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu uất ức như vậy. Nhưng vì sao cả nhà mình đều nói hành động của mình ở thành phố Thanh Vân là không hiểu chuyện, không ai cảm thấy hành động của Lâm Ẩn rất quá đáng sao?

Cái này còn chưa tính.

Sau đó nghe thấy tin tức Lâm Ẩn trở về thủ đô, Triệu Linh Nhi còn định đi tìm Lâm Ẩn thì chợt nghe nói Lâm Ẩn xảy ra xung đột với nhà Tư Mã ở khách sạn Quang Huy, vì một cô gái xinh đẹp mà nổi giận với nhà Tư Mã.

Chuyện nãy khiến Triệu Linh Nhi gần như tức điên lên, trong lòng cực kỳ ghen tị, lập tức dẫn anh hai muốn đến tìm Lâm Ẩn.

Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Lâm Ẩn dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh trên địa bàn của nhà họ Triệu!

Đây… Đây rõ ràng là không xem vợ chưa cưới là cô ta ra gì, hoàn toàn không để cô ta vào mắt!

“Tôi tên Sở Sở, cô là?”, Sở Sở khó hiểu nhìn Triệu Linh Nhi.

Cô ấy không quen Triệu Linh Nhi, nhưng có thể cảm nhận được cô gái xa lạ này có thái độ rất thù địch với mình.

Chẳng lẽ cô ta có quan hệ gì với anh Lâm à?

“Sở Sở? Chưa từng nghe thấy bao giờ, tôi không quan tâm cô là ai, sau này tôi không cho phép cô xuất hiện bên cạnh Lâm Ẩn nữa”, Triệu Linh Nhi ngang ngược bá đạo nói: “Tôi là Triệu Linh Nhi, vợ của Lâm Ẩn, cô nghe hiểu không hả?”.

“Cái gì? Cô… Cô là cô Lâm sao?”, Sở Sở không khỏi có hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng nhìn qua dường như cũng có khả năng này, Triệu Linh Nhi rất đẹp, không thua kém cô ấy chút nào, còn có khí chất cao quý ngạo nghễ trời sinh.

Có lẽ anh Lâm thích kiểu thế này nhỉ?

Sở Sở thầm nghĩ, cảm thấy hơi mất mát.

“Bớt đi Triệu Linh Nhi, cô trở thành cô Lâm từ bao giờ vậy? Sao cô có thể không biết xấu hổ nói ra miệng thế?”, Công Tôn Thu Vũ bất mãn nói: “Tôi gặp chị dâu rồi, là Trương Kỳ Mạt, chị ấy đang ở tỉnh Đông Hải”.

“Trương Kỳ Mạt? Ha hả, cô còn quen cả cô gái quê mùa kia à, còn gặp rồi nữa?”, Triệu Linh Nhi cười lạnh một tiếng, rất không vui nhìn Công Tôn Thu Vũ: “Trương Kỳ Mạt đã ly hôn với Lâm Ẩn rồi! hơn nữa tôi và Lâm Ẩn có hôn ước của gia tộc, hôn sự của người phụ nữ kia và Lâm Ẩn hoàn toàn không đúng phép tắc!”.

“Đường đường là cậu Ẩn của thủ đô lại đi ở rể cho cái gia tộc rác rưởi của bọn họ? Nhà bọn họ chịu được sao? Không sợ tổn thọ hả?”.

Nhắc tới Trương Kỳ Mạt, Triệu Linh Nhi lập tức nổi giận. Hơn nữa Công Tôn Thu Vũ này còn dám cãi lại cô ta? Đây là chuyện cô ta không ưa nhất!

“Ly hôn?”, Công Tôn Thu Vũ ngạc nhiên, trong mắt có ánh sáng đang di chuyển, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Dù có ly hôn cũng không đến lượt cô? Sao cô có thể không biết xấu hổ ở bên ngoài tự xưng là vợ của anh họ tôi thế? Không thấy ngượng sao?”, Công Tôn Thu Vũ cũng rất bất mãn với thái độ của Triệu Linh Nhi, hừ lạnh nói.

Triệu Linh Nhi giận dữ, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô có quan hệ gì với Lâm Ẩn? Còn anh họ? Cô muốn quyến rũ Lâm Ẩn hả?”.

“Công Tôn Thu Vũ, tôi cho cô biết, Lâm Ẩn là chồng của tôi, cả giới thủ đô đều biết chuyện này hết. Nếu cô dám có ý định bẩn thỉu gì, đến lúc đó tôi không nể mặt nhà Công Tôn các cô ném cô ra đường thì cũng đừng có trách!”.

“Chậc chậc”, Công Tôn Thu Vũ chậc chậc hai tiếng, cũng rất không vui vì thái độ nói chuyện của Triệu Linh Nhi: “Đúng là không biết xấu hổ, anh họ tôi đồng ý mối hôn sự này sao? Cô còn gặp ai cũng nói, còn nói với Triệu Lan Nhi anh họ tôi là anh rể cô ta? Tôi nghe cũng thấy buồn cưởi đó”.

“Hơn nữa, cho dù tôi thích anh họ tôi thì thế nào? Liên quan gì đến cô”, Công Tôn Thu Vũ đắc ý nói: “Ít nhất anh họ tôi còn quan tâm tôi, không giống người nào đó, người ta không quan tâm đến mình còn tự cho là đúng ở đây nữa”.

“Cô! Cô!”, Triệu Linh Nhi bị chọc giận đến đỏ bừng cả mặt, hung ác trừng Công Tôn Thu Vũ.

“Cô mới là đồ không có sĩ diện. Anh họ của cô? Lâm Ẩn có quan hệ gì với cô chứ? Dù sao cô cũng là thiên kim của nhà Công Tôn, quyến rũ đàn ông của người khác còn không biết xấu hổ à?”, Triệu Linh Nhi giận dữ nói, tức giận đến sắp vỡ bụng luôn rồi.

Công Tôn Thu Vũ nói trúng tim đen của cô ta.

Cũng là điều khiến cô ta tức giận và tổn thương, Lâm Ẩn là không muốn quan tâm đến cô ta.

Triệu Linh Nhi không thể hiểu nổi vì sao Lâm Ẩn không thích mình?

Rõ ràng là cố ý!

Lâm Ẩn này nhìn như kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng thật ra không biết đào hoa đến mức nào, cô ta biết lúc trước anh kết hôn với Trương Kỳ Mạt mấy năm, sau đó còn có gì đó mờ ám với Cromir Anna ở Cảng Thành!

Bây giờ bên cạnh lại xuất hiện thêm hai người đẹp không rõ lai lịch.

Hơn nữa còn đều xinh đẹp xuất sắc như vậy.

Điều này khiến lòng tin tuyệt đối của Triệu Linh Nhi bắt đầu dao động.

“Cô không biết hả? Lâm Ẩn là anh họ của tôi, cụ Tề là ông ngoại của tôi!”, Công Tôn Thu Vũ cười đắc ý: “Tôi và anh họ có quan hệ thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi với nhau rồi. Thân thiết hơn người nào đó muốn dựa vào quan hệ của thế hệ trước để bàn chuyện cưới xin nhiều”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui