Chàng Rể Cực Phẩm

“Ối! Á!”.

Hạ Quân rú lên thê thảm như heo bị chọc tiết, ông ta sợ hãi nhìn Diệp Hắc, rồi lại quay sang nhìn Lâm Ẩn với vẻ khiếp hoảng.

Có thế nào thì ông ta cũng không ngờ võ công vệ sĩ của Lâm Ẩn lại tàn nhẫn như thế?

Người của mình đã rút súng ra rồi, không ngờ vẫn không nhanh bằng đàn em của người ta?

Ác quá nhỉ?

“Buông anh Hạ ra!”.

“Má ơi, đến anh Hạ mà cũng dám động đến? Có tin tao bắt hai người bọn mày chết ở đây không?”.

Vào giây phút Hạ Quân bị Diệp Hắc khống chế, những tên đàn em đang đứng ngoài cửa của Hạ Quân trở nên kích động, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ tức giận như có thể rút súng bóp cò bất cứ lúc nào.

Còn những người đứng bên cạnh xe đều nhanh chóng vây lại đây.

Vài gã thân hình lực lưỡng lấy túi câu cá từ trong cốp sau xe ra cầm trên tay.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, đại ca của ông là ai?”.

Lâm Ẩn nhìn Hạ Quân với ánh mắt lạnh lùng, anh lạnh giọng mà nói.

Hạ Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ẩn, ông ta không khỏi đổ mồ hôi đầy trán, trong lòng hơi run rẩy.

Thanh niên thần bí trước mắt tỏ ra bình tĩnh quá mức! Hoàn toàn không hoảng sợ một chút nào cả.

Bên ngoài cửa tiệm bày binh bố trận hoành tráng như thế, mười mấy tay súng đàn em của mình đều đã chuẩn sị sẵn sàng, còn có những gã vác súng dài.

Lâm Ẩn vẫn có thể giữ được bình tĩnh?

Chắc chắn cậu ta không giả vờ giả vịt.

“Mày, mày là ai? Mau nói tên của mình ra!”, Hạ Quân lạnh giọng mà nói: “Tao có thể nói cho bọn mày biết, bây giờ chỉ cần một câu nói của tao thôi thì bọn bây đều phải chết hết…”.

Bốp!

Hạ Quân vẫn còn chưa nói dứt lời, Diệp Hắc đã giáng một cái tát thật mạnh vào mặt ông ta, khiến cho ông ta liên tục nôn ọe ra máu.

“Cậu Lâm hỏi ông đấy, ông không nghe thấy rõ ràng hay sao?”, giọng nói của Diệp Hắc lạnh tanh.

Sát khí đáng sợ toát ra từ người hắn, trông hắn giống hệt như một cỗ máy giết chóc chẳng có tình cảm vậy.

“Mày! Má? Mày dám đánh anh Hạ ư?”, Bao Đáp nói với vẻ kinh ngạc và tức giận, hắn ta chỉ tay vào Hoàng Thanh Sam: “Ông Hoàng, đây là bạn của ông đúng không? Ông có biết bạn của mình đã vướng vào rắc lớn đến nhường nào không hả? Đến anh Hạ mà ông cũng dám đụng đến à?”.

“Ông mau bảo bạn của mình quỳ xuống xin lỗi, nói không chừng còn tránh được cái chết! Mau gọi người nhà của thằng oắt con này đến giải quyết!”.

Hoàng Thanh San không để ý đến Bao Đáp, gương mặt ông ấy vẫn bình tĩnh như không.

“Ông Hoàng, có phải tai ông điếc rồi không?”, Bao Đáp bực dọc quát mắng Hoàng Thanh Sam.

Bốp!

Hắn ta vừa mới nói dứt lời, Hoàng Thanh Sam đã nhấc chân đá cho Bao Đáp quỳ xuống, quỳ gối của hắn ta đập mạnh xuống đất, thậm chí còn trào ra máu tươi.

Trước kia Hoàng Thanh Sam không đánh trả khi đối mặt với Bao Đáp, đó là bởi vì ông ấy không màng đến chuyện đời, chỉ muốn làm một người bình thường, cũng không muốn bộc lộ võ công của mình.

Nhưng bây giờ ông ấy đã đồng ý sẽ làm việc cho Lâm Ẩn nên cũng chẳng còn kiêng dè gì nữa.

“Á! Cái đồ họ Hoàng kia, ông!”.

Cơ thể Bao Đáp run lên bần bật, hắn ta co rút không ngừng, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc.

Vào lúc này, trong lòng hắn ta cảm thấy dường như cả thế giới đột nhiên thay đổi.

Tại sao một Hoàng Thanh Sam luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, khúm núm như một con chó già trước mặt hắn ta chợt trở nên hung hãn, ra tay độc ác như thế, đến hắn ta cũng dám đánh à? Đá cho nửa thân dưới của hắn ta tê dại luôn rồi?

“Còn nói nhảm nữa thì các người sẽ phải chết hết”.

Hoàng Thanh Sam nói hờ hững, giọng nói già nua của ông ấy toát ra sát khí bừng bừng.

Lần này, bầu không khí trở nên im phăng phắc như tờ.

Khí chất của ông Hoàng đã lớn tuổi này khác hẳn với mọi người, ông ấy đứng ở đó, khiến cho đám thanh niên như Bao Đáp cảm thấy áp lực nặng nề.

Bọn chúng không ngờ nghi ngờ gì cả, chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi thì Hoàng Thanh Sam sẽ giết hết tất cả bọn chúng.

Đây là khí thế của kẻ mạnh, câu nói của ông ấy như quả bom nổ vang trong lòng chúng, làm chúng không dám nghi ngờ.

“Bọn…Bọn bây đừng có quá quắt! Tao không quan tâm đến việc những thằng lưu manh như bọn mày đến từ đâu, nhưng ở trong thủ đô tốt nhất hãy kềm chế lại cho tao”, Hạ Quân đanh giọng lại.

“Nếu như tao gặp chuyện bất trắc gì. Hôm nay chắc chắn những anh em đứng bên ngoài sẽ đánh các người thành cái rây!”.

“Với lại, tao có thể nói cho mày biết, đại ca của tao là Thạch Thái!”.

Hạ Quân nói ra một cái tên với vẻ tự tin tràn trề.

“Thạch Thái?”, Lâm Ẩn khẽ nhíu mày nhìn Hạ Quân.

“Đúng thế, đại ca của tao là Thạch Thái, ông trùm trong khu thành cũ!”, Hạ Quân tỏ vẻ tự tin: “Nhìn điệu bộ của mày thì chắc hẳn mày cũng từng nghe nhắc đến anh ấy chứ gì? Nghĩ kỹ cho tao, mày không thể đụng được đến người như thế đâu!”.

Sau khi ông ta nhận ra Lâm Ẩn đã từng nghe đến uy danh của Thạch Thái, sự tự tin lập tức dậy lên khắp trong lòng ông ta.

Dù gì đi chăng nữa, trong khu thành cũ ở thủ đô, Thạch Thái chính là chỗ dựa của ông ta tại vùng xám!

Thạch Thái không chỉ có oai phong trong khu thành cũ, hắn ta còn là người có địa vị trong cả thủ đô, bốn tâm phúc mà người trong giang hồ xếp hạng cho Vu Tắc Thành, ông trùm trong khu Trung Thiên, ai nấy đều là người có máu mặt hô mưa gọi gió trong thủ đô, Thạch Thái chính là một trong số đó.

“Nhóc con, mày sợ rồi chứ gì? Cho dù gia thế mày có khủng đến thế nào đi chăng nữa thì khi ở khu thành cũ, mày cũng phải suy nghĩ kỹ cho tao, Thạch Thái đại ca tao là tâm phúc của Vu đại ca! Ông trùm của khu Trung Thiên, đó đại ca của đại ca của tao! Chắc hẳn chẳng có ai trong thủ đô không biết đến hắn đâu nhỉ? Anh ấy là ông lớn đi theo nhà họ Tề!”.

Hạ Quân nói một cách đầy tự tin, cảm thấy lời nói của mình đã làm suy xuyển lòng tự tin của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn bình tĩnh mà nói: “Thạch Thái chứ gì? Được lắm, tôi muốn gọi đại ca của ông sang đây xử lý ông”.

Anh còn nhớ Thạch Thái, hắn ta là một trong số bốn tâm phúc của Vu Tắc Thành, chỉ có điều không giống với những người hay đi làm việc cho mình như Đường Hôi và Đồ Sơn.

Hồi ấy Quý Trọng Sơn gây chuyện trong thủ đô, bắt cóc Vu Tắc Thành rồi gửi một cái quan tài đến cho mình, người bị thương nằm bên trong chính là Thạch Thái, hắn ta đã từng gặp mặt mình.

Trông Thạch Thái cũng không tồi, chẳng biết làm sao lại dạy ra đám đàn em rác rưởi và vô dụng như thế này, có lẽ nên chỉnh đốn lại đám đàn em một chút.

Lâm Ẩn nghĩ như thế, anh lấy chiếc điện thoại được tăng cường bảo mật ra gọi một cuộc.

“Anh Ẩn, anh, anh có gì căn dặn sao”, giọng nói mạnh mẽ đầy vẻ kích động và căng thẳng vang lên ở đầu đây bên kia.

“Thạch Thái, ông có một đàn em tên Hạ Quân đúng không?”.

“Vâng, thưa anh Ẩn, hắn ta là đàn em của tôi”, Thạch Thái rất căng thẳng, hắn ta dè dặt nói với anh.

“Ông đến quán Túy Giang Sơn trong ngõ Phỉ Thúy ngay”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn bèn cúp máy.

Nếu như không phải là người của Thạch Thái, anh sẽ phế hết chúng đi rồi tính tiếp.

Nhưng nếu như là người của Thạch Thái thì cứ để tự hắn ta giải quyết, vừa vặn anh cũng có thể chỉnh đốn lại nề nếp.

“Cái gì? Mày còn quen với đại ca của tao à?”, Hạ Quân giật mình, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh ngạc.

“Má, mày đừng có dọa tao? Mày nghĩ mình là ai, trong khu thành cũ có người dám ăn nói như thế với đại ca của tao sao? Mày nghĩ rằng mình tùy tiện gọi một cuộc là có thể dọa được tao à?”, Hạ Quân sững sờ rồi bật cười lạnh, ông ta cảm thấy Lâm Ẩn đang làm ra vẻ.

“Giả vờ giỏi lắm đấy! Chỉ một cú điện thoại thôi mà có thể gọi được người có địa vị cao như đại ca Thạch sao? Còn dám cúp máy trước đại ca Thạch nữa?”.

“Má, anh Quân, em không chịu nổi nữa rồi. Thằng nhóc này ngang ngược quá! Anh Hạ, thế mà anh cũng nhịn được à? Quá lắm thì xử lý ở nơi này luôn, bắn chết nó cho rồi!”.

Lần này đàn em dưới trướng Hạ Quân đều tỏ ra hung hăng, dường như chúng đã nhịn hết nổi rồi vậy.

Tích tích.

Vào lúc này, điện thoại trong túi Hạ Quân chợt đổ chuông.

Hạ Quân nhìn thấy cuộc điện thoại hiển thị rồi nhìn Lâm Ẩn với vẻ hoảng sợ, ông ta bắt máy, bàn tay run run rẩy rẩy.

“Đại, đại ca Thạch, anh… Anh tìm em có chuyện gì sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui