Chàng Rể Cực Phẩm

Dường như cô giáo Lê sợ oai phong của Hồ Bá lắm vậy, cô ta cười bồi: “Tổng giám đốc Hồ, ông yên tâm đi, nhất định tôi sẽ gọi người nhà của em học sinh này đến đây. Nếu như người nhà không đến thì tôi sẽ không cho Dương Tố Tố lên lớp nữa. Con bé đã vi phạm quy định của trường học, nếu như ông không hài lòng thì tôi sẽ đuổi học nó. Đến lúc ấy người nhà của nó sẽ đến ngay thôi”.

“Hừ! Cô giáo Lê, tốt nhất là cô giải quyết chuyện này đến nơi đến chốn cho tôi. Cô có biết chủ tịch Tạ của trường các cô có quan hệ như thế nào với tôi không hả? Nếu như không giải quyết ổn thỏa được thì cô đừng dạy ở đây nữa”, Hồ Bá nói một cách ngang ngược, ông ta ngồi vắt chéo chân trên ghế giáo viên.

“Tôi, tôi biết mà, tôi biết mà, chủ tịch Tạ đã gọi điện cho tôi rồi”, cô giáo Lê cười bồi.

Sau khi nói dứt lời, sức mặt cô giáo Lê sầm xuống, cô ta quay sang nhìn Dương Tố Tố rồi nói với vẻ uy nghiêm: “Dương Tố Tố, đứng qua đây!”.

Dương Tố Tố ngoan ngoãn bước sang đấy.

“Em mau xin lỗi em Hồ, rồi xin lỗi tổng giám đốc Hồ, nhận sai đi. Mau gọi người nhà của mình tới trường, có biết chưa hả?”, cô giáo Lê khiển trách, lời nói của cô ta tương đối uy nghiêm.

“Cô, cô Lê. Em, em không làm sai gì cả”, Dương Tố Tố lau nước mắt rồi nói: “Hồ Kiến đã hất nước vào người em, cậu ấy và các bạn còn liên tục mắng em, mắng em là cái đồ không có bố mẹ, hu hu hu…”.

“Thưa cô, em bất cẩn làm rơi chai nước nên mới văng trúng mặt cậu ấy. Cậu ấy còn tát em một cái”, Dương Tố Tố lau nước mắt, nhưng ánh mắt cô bé lại toát ra vẻ kiên định: “Hồ Kiến mắng bố em, bởi thế em sẽ không xin lỗi cậu ta đâu, em không xin lỗi!”.

“Cái con nhóc kỳ quái này! Em nói Hồ Kiến mắng em, em ấy mắng em cái gì?”, cô Lê trừng mắt nhìn Dương Tố Tố với vẻ bất mãn: “Em Hồ nói em không có bố mẹ thì có nói sai không? Vốn dĩ em đã không có bố mẹ, người ta nói một câu thôi cũng không được à? Em cứ phải hất đổ chai nước cho văng trúng người em ấy? Em có thể đánh bạn được à? Em đúng là cái đồ vô giáo dục! Thảo nào các bạn đều không chơi với em”.

“Hơn nữa, tại sao em Hồ cứ phải ăn hiếp em? Cứ phải đổ nước bẩn lên đầu em mà không phải là bạn khác, không đi mắng các bạn khác?”, cô Lê nói một cách nghiêm túc: “Một bàn tay kêu không thành tiếng. Sao em không nghĩ lại mà xem vì sao lại như thế? Lẽ nào người khác cố tình nhắm vào em à?”.

“Em… Em!”, Dương Tố Tố tỏ vẻ tủi thân, cô bé không biết làm sao để phản bác lại lời của cô Lê.

“Cô ơi, bạn, bạn ấy nhắm vào em”, Dương Tố Tố mím môi, cô bé ấm ức: “Cô thiên vị! Rõ ràng Hồ Kiến làm sai kia mà!”.

“Ôi trời! Đến giáo viên mà em cũng dám cãi à? Em học hành cũng như không? Có biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo không hả? Mới tí tuổi đầu đã mất dạy, đợi đến lúc em lớn thì ghê gớm đến mức nào? Còn làm nên trò trống gì nữa?”, cô Lê tức giận mà nói.

“Trường trung học Thanh Đằng là trường quý tộc nổi tiếng, trường học có chất lượng cao. Nếu như con sâu làm rầu nồi canh giống em bị nói ra ngoài thì sẽ khiến cho người ta chê cười, làm sao có thể dạy ra loại học sinh như thế!”.

“Qua đây! Xòe tay ra!”.

Cô Lê nói một cách đầy uy nghiêm, cô ta đẩy mắt kính, cầm cây thước sắt lên muốn khẽ tay Dương Tố Tố.

“Không! Cô ơi, em chẳng làm gì sai cả! Sao cô lại muốn đánh em!”, Dương Tố Tố liên tục lắc đầu, gương mặt cô bé trông có vẻ rất tủi thân và ấm ức.

“Còn nói không sai à? Em xem em Hồ kia kìa, gương mặt bạn ấy bị em đập đến nỗi ứa máu luôn rồi!”, cô Lê đanh giọng lại, chỉ vào đứa bé trai đang cười thầm ở một bên.

“Nhưng, nhưng mà, sao cô không nhìn vào gương mặt em. Khi nãy bạn ấy tát em mấy cái liền, em đau lắm”, Dương Tố Tố tủi thân.

“Dương Tố Tố, đáng đời mày, ai bảo mày đập cái chai vào mặt tao chứ”, gương mặt Hồ Kiến toát ra vẻ đắc ý, thatằng bé dựa vào bố mình, bụm miệng len lén mừng thầm.

“Ghê gớm thật! Đến giáo viên còn không biết tôn trọng, lời của cô giáo nói mà không nghe! Đúng là đồ con nít quỷ vô giáo dục, không có bố mẹ, cũng không biết chăm sóc người nhà của nó, đúng là đồ rác rưởi”, Hồ Bá ngậm điếu xì gà, ông ta nói với giọng khinh thường.

Cô Lê thấy tổng giám đốc Hồ bất mãn bèn nhíu mà lại.

“Chìa tay ra đây!”.

Cô ta kéo tay Dương Tố Tố, đánh cô bé hai thước.

“Á!”.

Dương Tố Tố la thất thanh, lòng bàn tay cô bé bị đánh đến đỏ bừng.

“Cô đang làm gì đấy?”.

Vào giây phút này, một giọng nói lạnh lùng nhuốm vẻ tức giận vang lên.

Khiến cho cô Lê sợ đến mắt ngừng tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc sơ mi trắng bước vào trong phòng, anh đang nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.

“A? Chú Lâm, chú đến rồi. Cháu…”, Dương Tố Tố vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, cô bé đã kích động đến nỗi nói năng lắp bắp, vội vàng chạy đến nấp sau lưng Lâm Ẩn, ôm chầm lấy chân anh.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn dáng vẻ đáng thương của Dương Tố Tố mà cảm thấy hơi tức giận trong lòng, anh duỗi tay xoa đầu cô bé.

“Đừng sợ. Có chú ở đây”, Lâm Ẩn mỉm cười, nói với cô bé.

Dương Tố Tố gật gật đầu.

“Anh là? Anh là gì của Dương Tố Tố?”, Cô Lê nhìn Lâm Ẩn rồi lên tiếng thắc mắc.

“Tôi là chú của con bé”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại, anh đảo mắt nhìn vài người ở trong phòng.

“Chú? Sao bố mẹ của đứa trẻ này không đến đây?”, cô Lê tỏ vẻ bất mãn: “Thành tích của em học sinh này trong trường rất thấp, lại không biết tôn trọng giáo viên, còn đánh bạn học. Tôi đã quyết định sẽ đuổi học em ấy rồi, tốt nhất là anh gọi bố mẹ em ấy đến đây một chuyến đi!”.

“Anh nhìn đi. Người này chính là phụ huynh của em Hồ, người bị em ấy đánh. Họ muốn tìm phụ huynh của Dương Tố Tố để nói chuyện cho rõ ràng!”.

“Cô là giáo viên chủ nhiệm của Dương Tố Tố đúng không? Bố mẹ của con bé không còn nữa, tôi là người giám hộ của con bé”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói.

“Bố mẹ không còn nữa à? Thảo nào, nói không sai chứ gì! Đúng thật là một đứa trẻ không có bố mẹ, thảo nào bị dạy dỗ ra nông nỗi này, đúng là đồ rác rưởi!”, Hồ Bá nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường, ông ta cười lạnh rồi nói: “Dạy nó thành như vậy đây, mới tí tuổi đầu đã không tôn trọng giáo viên, còn đánh bạn cùng lớp? Có thể thấy người dạy nó cũng là hạng rác rưởi không có giáo dục”.

“Ha ha. Còn làm một thằng nhóc thò lò mũi xanh mà còn bàn đến chuyện giáo dục, tôi thấy cậu ta cũng chỉ là người thuộc tầng đáy xã hội, hạng vô giáo dục mà thôi. Cũng không biết làm sao có thể cho con bé ấy theo học trong trường cao cấp như thế này?”, người phụ nữ trung niên cười lạnh.

Nghe thấy thế, Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại, anh không nói gì, chỉ nhìn sang Dương Tố Tố.

“Tố Tố, cháu gặp chuyện gì trong trường rồi? Kể cho chú nghe đi”, Lâm Ẩn mỉm cười rồi hỏi cô bé.

“Là thế này ạ…”, Dương Tố Tố kể rõ ngọn ngành câu chuyện lại cho Lâm Ẩn.

“Được, chú biết rồi”.

Lâm Ẩn quay sang nhìn Hồ Bá và cô Lê, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, chỉ có ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.

“Cô Lê. Cô nói Dương Tố Tố không biết tôn trọng giáo viên, đánh bạn cùng lớp sao?”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Thế thì tôi cũng muốn nghe xem đứa trẻ này không tôn trọng giáo viên thế nào? Lại đánh bạn học ra sao?”.

“Này? Thái độ của anh kiểu gì thế? Anh đang nghi ngờ những người làm giáo viên như chúng tôi à?”, cô Lê nói với vẻ bất mãn: “Phải hiểu cho rõ, tôi là giáo viên chuyên nghiệp, còn anh là cái gì? Lẽ nào anh hiểu rõ cách dạy dỗ học sinh hơn chúng tôi ư?”.

“Con nhóc này không còn đường cứu chữa nữa đâu! Thành tích tệ hại, ban nãy còn cãi lời tôi!”, cô Lê không phục: “Dù sao thì lớp của tôi cũng không chấp nhận học sinh như vậy. Ngoài ra, tốt nhất là anh giải thích rõ ràng với bố mẹ của em Hồ đi, đánh con nhà người ta ra thế này này!”.

“Ồ? Đây là thái độ của cô Lê đúng không?”, Lâm Ẩn lạnh lùng quay sang nhìn Hồ Bá.

“Ông muốn giải thích à? Thế ông nói xem, đánh con trai ông ra sao rồi?”, Lâm Ẩn lạnh giọng mà hỏi.

“Tôi cũng muốn hỏi xem, dấu tay trên mặt Dương Tố Tố là ai đánh? Là cái hạng mấy mươi tuổi vô liêm sỉ nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui