Chàng Rể Cực Phẩm

Lần này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Mọi người đều không ngờ, Lâm Ẩn không nói hai lời đã ra oai phủ đầu tàn nhẫn như vậy.

Đánh Tư Mã Phong từ xa, khiến cậu ta sống dở chết dở.

“Làm càn! Cậu đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, cậu đúng là không coi ai ra gì!”, Tư Mã Khiếu tức giận nói.

“Các vị lãnh đạo bộ ngành liên quan đều ở đây, cậu dám hành hung giữa thanh thiên bạch nhật thế hả?”, Tư Mã Phi Vụ cũng tức giận nói: “Lâm Ẩn, cậu có còn biết tới pháp luật nữa hay không?”.

Vừa nói, Tư Mã Phi Vụ vừa mặt đầy quan tâm chạy tới, xem xét vết thương của con trai Tư Mã Phong nhà mình.

“Ối á! Bố, con, dạ dày của con đau quá a!”, Tư Mã Phong mặt vô cùng đau đớn, trong bụng cuộn trào giống như sóng biển, từng đợt quặn đau kéo dài từng cơn.

“Mau! Mau gọi bác sĩ tới đây, chắc là bị thương tới nội tạng rồi!”, Tư Mã Phi Vụ sốt ruột ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng độc ác.

“Lâm Ẩn, nhà họ Tư Mã chúng tôi thề không đội trời chung với cậu! Cậu đừng tưởng rằng cậu có thể một tay che trời ở thủ đô!”, Tư Mã Phi Vụ rít lên nói.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Lần sau nếu cậu ta còn xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta sẽ là người chết”.

“Các vị lãnh đạo, mọi người đã thấy rồi đấy, đây chính là cậu Ẩn kia. Thanh thiên bạch nhật mà cậu ta dám đánh người thành ra như vậy, đúng là không coi ai ra gì!”, Tư Mã Khiếu trầm giọng nói: “Người đứng sau tập đoàn Ninh thị ở thủ đô chính là cậu ta, mua núi Thanh Sơn cũng là cậu ta. Chỉ cần nhìn cách làm việc này của cậu ta, là đã biết tuyệt đối có vấn đề!”.

“Hừ!”.

Cục trưởng Thang hừ lạnh một tiếng, sắc mặt mấy người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta cũng trở nên xấu đi, họ dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Đúng vậy, Lâm Ẩn vừa xuất hiện đã không cho họ chút thể diện nào, có thể nói là không xem họ ra gì.

“Cậu chính là Lâm Ẩn? Cậu chủ lớn nhất đứng sau tập đoàn Ninh thị?”, cục trưởng Thang trầm giọng nói: “Tôi đã nghe danh của cậu, biết cậu có tiền tài quyền thế ngập trời. Nhưng cậu cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ? Cậu có biết, nếu cậu chủ nhà họ Tư Mã được giám định là bị thương nghiêm trọng, cậu sẽ bị bắt đi!”.

“Ha”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, khóe môi cong lên, cười lạnh lùng.

“Ông biết tôi là ai?”.

“Nếu ông biết tôi là ai, vậy mà còn dám tới đây ngáng đường tôi?”.

Lâm Ẩn nhìn cục trưởng Thang bằng ánh mắt lạnh lùng, để lộ ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

“Cậu!”, cục trưởng Thang bị dọa sợ không nhịn được lùi hai bước.

Ngay chớp mắt này, trong mắt đoàn người đi cùng cục trưởng Thang đều cảm thấy người trước mặt tựa như không phải là người, mà là một con rồng dữ đang vút bay lên, khiến họ sợ mất ba hồn bảy vía, lạnh hết cả người.

Sau khi bình tĩnh lại, cục trưởng Thang cắn răng nói: “Lâm Ẩn, cậu nói chuyện phải chú ý chút, cái gì mà ngáng đường cậu? Chúng tôi tới đây để thi hành công vụ”.

“Thi hành công vụ?”, Lâm Ẩn cười khẽ: “Được thôi, vậy ông hãy giải thích cho tôi một chút, xem thế nào là thi hành công vụ?”.

Cục trưởng Thang nói: “Về mảnh đất núi Trường Thanh này, tôi đã nói với Ninh Khuyết - người làm việc cho cậu rồi, giờ tôi nhắc lại với cậu một lần nữa để nhấn mạnh thêm!”.

“Miếng đất núi Trường Thanh này phải dừng thi công!”, cục trưởng Thang nhấn mạnh nói: “Bên cậu hãy chờ thông báo, bao giờ có kết quả điều tra, mới được phép tiếp tục thi công. Nếu có gì nghi vấn, cón thể tới thắc mắc ở cục điều tra kinh tế”.

“Ồ?”, Lâm Ẩn rất hứng thú: “Nếu tôi nhất định phải san bằng ngọn núi này thì sao?”.

“Cậu dám!”, cục trưởng Thang tức giận nói: “Cậu đúng là coi trời bằng vung, trong mắt không có pháp luật gì nữa hay sao?”.

“Bây giờ, tôi ra lệnh cho các người lập tức rời khỏi núi Trường Thanh!”, cục trưởng Thang mạnh miệng nói: “Ngoài ra, Lâm Ẩn phải ở lại đây! Vừa rồi cậu cố ý gây thương tích cho người khác, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho bên cục vũ an, để họ đây điều tra, lấy lời khai của cậu!”.

Vừa nói, ông ta vừa nháy mắt ra hiệu cho thư ký bên cạnh mình, lập tức đi gọi điện.

“Cố ý gây thương tích? Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi cố ý gây thương tích cho người khác?”, Lâm Ẩn cười cười, liếc mắt nhìn mấy người nhà họ Tư Mã: “Tôi vẫn đứng đây không nhúc nhích, sao cậu ta lại bị thương vậy?”.

“Lâm Ẩn, nhiều người nhìn thấy như vậy cậu còn muốn chống chế sao? Đánh người ngay trước mặt các lãnh đạo, cậu thấy mình còn to hơn cả pháp luật phải không?”, Tư Mã Khiếu tức giận nói.

Lâm Ẩn nói: “Các người có chứng cứ không?”.

“Tôi mặc kệ có chứng cứ hay không! Dù sao hôm nay cậu đừng hòng dễ dàng đi ra khỏi núi Trường Thanh này! Chờ người của cục vũ an tới đây đi!”, Tư Mã Khiếu tức giận, mặt đầy uy phong.

Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh: “Các người đừng hòng chụp mũ cho tôi. Trò vặt vãnh này của các người vô dụng đối với tôi thôi”.

“Tư Mã Khiếu, vừa rồi khi tôi xuống xe đã nghe lão nói, muốn san phẳng ngọn núi Trường Thanh này thì trừ phi người nhà họ Tư Mã chết sạch đúng không?”, Lâm Ẩn dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn Tư Mã Khiếu.

“Nếu lão còn tới đây gây chuyện với tôi nữa, tôi đảm bảo sẽ giúp lão hoàn thành ước muốn này!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng gằn từng chữ.

Nhất thời, người nhà họ Tư Mã ở đầy đều thay đổi sắc mặt, cảm thấy không rét mà run.

Bọn họ nghe hiểu, những lời này tuyệt đối không phải là uy hiếp.

“Cụ Tư Mã, mọi người đừng sợ, cậu ta uy hiếp ai đây?”, Từ Bạch Hạc ngồi trên xe lăn, lạnh giọng nói: “Có người nhà họ Từ chúng tôi ở đây, sẽ không ai dám động đến người nhà họ Tư Mã cả”.

“Cục trưởng Thang, xin ông hãy để cán bộ thực thi pháp luật của ông làm việc theo đúng quy trình đi. Hãy đuổi tất cả những người của tập đoàn Ninh thị này ra ngoài!”, Từ Bạch Hạc đề nghị.

“Ừ”, cục trưởng Thang gật gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm nhìn Lâm Ẩn, trầm giọng nói: “Lâm Ẩn, tôi biết cậu có thế lực rất lớn ở thủ đô, nhưng chuyện gì cũng phải biết phải trái đúng sai, tuân thủ pháp luật”.

“Đừng nói tôi không nể mặt cậu. Cậu ở đây động một tí là uy hiếp thế này, dọa nạt thế kia, còn ra tay đánh người khác bị thương”.

“Tôi nhất định phải xử lý theo pháp luật, mời người của tập đoàn Ninh thị rời khỏi núi Trường Thanh. Hơn nữa, cậu phải ở lại đây, phối hợp với công việc của chúng tôi, chờ cán bộ của cục vũ an tới đây!”.

Lâm Ẩn cười lạnh.

“Ninh Khuyết, cho người của ông ra tay đi, ném tất cả đám người này ra ngoài”.

“Sau đó, lập tức thi công cho tôi”.

“Tôi đã giành được núi Trường Thanh này, ai muốn quấy rối thì chỉ cần ném ta ngoài. Xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

“Vâng!”, Kinh Khuyết cung kính gật đầu.

Nói đoạn, Ninh Khiếu vẫy vẫy tay, hơn hai mươi người đàn ông mặt quần áo màu đen đứng phía sau, lạnh mặt đi về phía đoàn người ở bên cạnh rào cảnh báo công trình.

“Các người muốn làm gì? Còn muốn cưỡng chế sao?”, Tư Mã Khiếu hơi không dám tin nói.

Cục trưởng Thang cũng thay đổi sắc mặt, nói: “Lâm Ẩn, cậu nói gì? Cậu muốn ném chúng tôi ra ngoài? Còn lại cậu chịu trách nhiệm, chống đối người thi hành công vụ? Cậu có thể chịu trách nhiệm nổi không?”.

“Thi hành công vụ, gọi bộ trưởng Ngũ, lãnh đạo cao nhất của ông tới đây nói chuyện với tôi, đẳng cấp của ông, không đủ”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

Uỵch.

Đang nói, vài ám vệ của nhà họ Ninh đã vọt tới, tách đoàn người ta, tóm lấy vài người của nhà họ Tư Mã, túm cổ thẳng tay vứt ra bên ngoài làn phân cách giống như vứt rác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui