Chàng Rể Cực Phẩm

“Làm gì? Làm gì vậy hả? Các người đúng là làm liều!”.

Cục trưởng Thang mặt mày hoảng loạn, vội vàng mở miệng quát lớn, chỉ biết nhìn từng vệ sĩ bên cạnh bị người của Lâm Ẩn vứt ra ngoài.

“Đây là, chuyện này?”.

Từ Bạch Hạc và Tư Mã Khiếu trố mắt nhìn nhau, hơi không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ không ngờ rằng, Lâm Ẩn vừa tới đây mà tác phong làm việc lại bá đạo như vậy sao?

Trước mắt bao người, ngay cả quan chức quyền uy mà cũng dám coi thường?

“Ngăn những người này lại cho tôi! Tôi xem ai dám động thủ đánh người trước mặt các vị lãnh đạo!”, Tư Mã Khiếu trầm giọng nói.

Cụ Tư Mã vừa mới hạ lệnh, người của nhà họ Tư Mã cũng lao tới, ngăn ở phía trước.

Soạt soạt soạt!

Nhân lực tinh nhuệ của hai bên giao đấu, quyền cước giao nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Lâm Ẩn liếc mắt ra hiệu cho Hades.

Ánh mắt Hades lộ ra sự lạnh lẽo, hắn mạnh mẽ xông lên, một cước đá bay vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Tư Mã, khiến gã bay lên rồi ngã sấp xuống, sau đó lại thô bạo vứt gã ra bên ngoài làn phân cách.

Chỉ vài đường quyền, hắn đã quật ngã mấy thủ lĩnh của nhóm vệ sĩ, chỉ còn lại mấy người nhà họ Tư Mã đều đang run sợ.

Sau đó, ám vệ của nhà họ Ninh nhanh chóng ra tay, ném tất cả mọi người ra ngoài.

“Đây là đất của tôi, tôi nhắc lại một lần nữa, ai còn đứng đây làm ảnh hưởng tới công trình, tôi sẽ chôn người đó”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, trong giọng điệu nhẹ nhàng lại lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự.

“Lâm Ẩn, cậu quá kiêu ngạo rồi đấy! Trong mắt cậu có còn pháp luật nữa hay không?”, Từ Bạch Hạc thấp giọng nói, quay đầu nhìn về phía mấy người cục trưởng Thang: “Cục trưởng Thang, mọi người đã thấy rồi đấy, Lâm Ẩn này hoàn toàn không để các bộ ngành liên quan vào mắt! Ngang nhiên uy hiếp người thi hành công vụ!”.

Cục trưởng Thang sắc mặt xanh mét, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Cho dù có thân phận cục trưởng một bộ ngành, có lẽ cũng không trấn áp được kẻ ngang ngược như Lâm Ẩn này.

Nhưng tốt xấu gì ông ta cũng đến để đại diện cho bộ máy nhà nước, sau lưng chính là bộ máy trung ương!

Cục trưởng Thang lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, tôi cảnh cáo cậu! Cậu còn dám làm bậy nữa, tôi sẽ đưa tất cả vụ việc này lên cấp cao nhất! Đừng nói là dự án ở núi Trường Thanh này cậu không làm xong, lúc đó cho dù là chuyện làm ăn ở thành Thiên Long cậu cũng đừng mơ tiếp tục nữa!”.

“Tôi cho cậu thời gian mười giây, để cho người của cậu rời đi!”.

Vừa nói, cục trưởng Thang vừa chống nạnh đứng trước đoàn người, nhìn Lâm Ẩn thách thức.

“Cậu Lâm, cậu ở thủ đô cũng coi như nhân vật có chút địa vị. Chẳng lẽ chút quy củ này cũng không hiểu sao? Ngay cả bộ máy trung ương cũng không coi ra gì?”.

“Ấy thế mà còn nói chúng tôi không đủ đẳng cấp? Cậu cho rằng cậu là ai?”.

Hai vị lãnh đạo ban ngành liên quan ở bên cạnh cục trưởng Thang cũng tức giận lên tiếng.

Câu không đủ đẳng cấp kia của Lâm Ẩm đã kích động tâm lý của mấy người này.

Đúng là không coi ai ra gì!

“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh, ánh mắt dửng dưng nhìn mấy người cục trưởng Thang: “Nếu bàn về chuyện công, đẳng cấp của mấy ông đúng là không đủ”.

“Trong lòng các ông định có ý định gì, chính các ông là người hiểu rõ hơn ai hết”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Dự án ở núi Trường Thanh của tôi vô cùng rõ ràng, các ông còn muốn làm trò mèo như thế này này, đến lúc đó đừng trách tôi hạ bệ các ông, khiến các ông mất cái ghế đang ngồi!”.

“Cậu! Ăn nói ngông cuồng!”.

Cục trưởng Thang giận tím mặt, gân xanh trên cổ nổi lên, vẻ mặt uy nghiêm trừng mắt với Lâm Ẩn.

Người này còn trẻ như vậy, lại dám uy hiếp bọn họ, muốn hạ bệ bọn họ?

Ông ta là người rất có máu mặt trong giới quan chức ở thủ đô, cho dù người giàu có với số tài sản hùng hậu thế nào, gặp ông ta cũng phải cung kính tôn trọng.

Cho nên từ trước tới nay, ông ta đã từng bị coi thường như vậy bao giờ đâu!

“Cậu chờ đấy, với hành động ngày hôm nay của cậu...”.

“Ném ra ngoài”.

Cục trưởng Thang còn muốn nói lời tàn nhẫn gì đó, Lâm Ẩn đã thản nhiên ra lệnh.

Anh còn chưa dứt lời, Hades đã đi tới, trực tiếp túm lấy mấy người cục trưởng Thang như xách mấy con gà con, sau đó xách ra ngoài.

“Cậu cậu!”.

Ở trước mặt bao người, bị người ta dùng cách “mời” đi ra như vậy, mấy người cục trưởng Thang đều đỏ bừng mặt, cảm thấy mất hết uy nghiêm.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía mấy người Từ Bạch Hạc, lạnh lùng nói: “Từ Bạch Hạc, Tư Mã Khiếu. Hôm nay ở núi Trường Thanh, tôi không muốn làm bẩn đất của tôi”.

“Cút!”.

Anh lạnh lùng gằn một chữ, lại giống như tiếng sấm nổ vang trong lồng ngực hai người kia, khiến họ biến sắc.

“Chuyện này...”.

“Được, Lâm Ẩn, xem như cậu giỏi! Dám đuổi tất cả mọi người ra ngoài!”.

Tư Mã Khiếu lạnh mặt nói, ông ta híp mắt lại, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam lòng.

Chẳng mấy chốc, Tư Mã Khiếu và Từ Bạch Hạc đã dẫn đoàn người ngoan ngoãn đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài rào cảnh báo.

“Lâm Ẩn, cho dù cậu cưỡng chế đuổi chúng tôi ra ngoài thì có lợi ích gì chứ? Cậu cho rằng cậu làm như vậy thì dự án núi Trường Thanh của cậu vẫn có thể tiến hành bình thường sao? Hôm nay cậu đã khiến mọi chuyện thành ra thế này rồi, tôi xem cậu xử lý mọi chuyện thế nào đây!”, Từ Bạch Hạc ngồi trên xe lăn, hừ lạnh nói.

Tư Mã Khiếu nhìn Lâm Ẩn, hừ lạnh vui vẻ, nói: “Cậu thật sự cho rằng chỉ dựa vào vũ lực là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện hay sao? Trình tự pháp lý không đầy đủ, mảnh đất này là cậu chiếm dụng phi pháp! Xem cậu có thể làm được gì!”.

Tư Mã Khiếu và Từ Bạch Hạc vẫn giữ nụ cười lạnh.

Trong mắt bọn họ, tuy rằng mất thể diện, nhưng bọn họ cũng không bại bởi một ván này của Lâm Ẩn.

Không giải quyết được vấn đề pháp lý, Lâm Ẩn còn cố tình khai phá, đó chính là đào hố tự chôn mình.

Chuyện xôn xao càng lớn, cũng sẽ càng ảnh hưởng tới công ty và tập đoàn của Lâm Ẩn.

Chọc vào bộ ngành liên quan, còn muốn khai thác dự án núi Trường Thanh sao? Đúng là nằm mơ!

“Lâm Ẩn, tôi đã gọi điện thoại cho ông Ngũ rồi, bộ trưởng sẽ lập tức tới đây! Xem cậu sẽ giải thích như thế nào!”, cục trưởng Thang trầm giọng nói.

Lâm Ẩn mặt vô cảm, nói: “Được đấy, tôi cũng muốn xem chủ nhiệm Ngũ của các ông nói về chuyện này như thế nào”.

“Ninh Khuyết, ông bảo công nhân thi công như bình thường đi”, Lâm Ẩn xoay người căn dặn: “Mấy ngày này tôi sẽ ở lại thành Thiên Long này, để xem, ai còn muốn tới đây gây chuyện”.

“Vâng!”.

Ninh Khuyết cung kính gật đầu, lập tức ra lệnh cho nhân viên đi vào trong rào cảnh báo, bắt đầu đo đạc và chuẩn bị cho công việc san phẳng ngọn núi.

Mấy người cục trưởng Thang nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi của Lâm Ẩn, càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dẫu sao thì đã quen sống trong quyền thế bao năm qua, nên không chịu được bị người ta khiêu khích.

“Hừ, đúng là làm càn!”, cục trưởng Thang lạnh giọng nói: “Lâm Ẩn, cậu làm như vậy chính là thu mua đất phi pháp, chiếm dụng phi pháp! Chuyện lớn rồi, cậu cứ chuẩn bị ra hầu tòa đi!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía cục trưởng Thang, lắc lắc đầu.

“Đúng là nực cười.”

Thật ra cũng không phải anh không tôn trọng mấy người cục trưởng Thang này, mà là, mấy người này muốn phối hợp với nhà họ Từ để ăn không nói có, cưỡng chế kéo dài kỳ hạn công trình.

“Cậu!”.

Cục trưởng Thang bị sặc, cổ nghẹn một cơn tức, còn muốn nói gì đó.

Mấy tiếng bíp bíp vang dài.

Bỗng nhiên, xa xa có một chiếc xe Audi màu đen khiêm tốn đang chạy đến, còn có mấy chiếc xe công vụ chạy theo phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui