Chàng Rể Cực Phẩm

"Xem ra anh Lâm cũng đã từng nghe đến tên tôi." Vương Hồng Lăng cười nói, trong lúc ấy đôi mắt phượng chớp động, thể hiện hết sự quyền rũ: "Vốn tưởng rằng trình độ học vấn về cổ vật của anh Lâm không tầm thường, không ngờ rằng bản lĩnh võ thuật cũng giỏi như vậy."

"Cô tìm tôi làm gì?" Lâm Ẩn hờ hững nói, không rõ lắm người phụ nữ này tìm mình có ý gì.

Vương Hồng Lăng nói: "Anh Lâm, hôm nay anh đã làm hỏng chuyện lớn của tôi, anh nói xem tôi tìm anh có chuyện gì?"

Lâm Ẩn nghĩ một lát, cười nói: "Hồ Minh Nhân là tay sai của cô?"

"Thông minh." Vương Hồng Lăng dáng vẻ kiêu ngạo, ném tới ánh mắt thưởng thức.

"Đây vốn là ván cờ mà tôi sắp xếp, muốn dụ ông anh họ ngu xuẩn kia của tôi cắn câu." Vương Hồng Lăng giả vờ thở dài nói: "Vốn định chờ đến ngày đại thọ của cụ nhà, lúc Vương Tử Văn biếu tặng bình sứ, tôi sẽ vạch trần đôi bình sứ đó là đồ giả ngay tại chỗ. Nhưng đáng tiếc, bị anh làm đảo loạn ván cờ này, uổng phí một một phen suy tính của tôi."

Lâm Ẩn nói: "Mưu kế hay."

Làm sao anh có thể không hiểu tình hình, đôi bình sứ Thành Hóa đó của Hồ Minh Nhân vốn là một cái bẫy, muốn dụ Vương Tử Văn cắn câu, đến khi đồ ngốc đó sung sướng đi chúc thọ, Vương Hồng Lăng đứng sau màn sẽ lại vạch trần là hàng nhái ngay trước mặt ông cụ nhà họ Vương, ngay trong ngày đại thọ tám mươi tuổi, như thế sẽ khiến ông cụ nhà họ Vương mất hết lòng tin với Vương Tử Văn.

Đây là muốn một đạp giẫm chết Vương Tử Văn.

Kiểu đấu tranh nội bộ trong các gia đình thế gia, lục đục với nhau vì vị trí người thừa kế, cũng coi như là chuyện thường thấy.


Nhưng mà, không thể không nói, Vương Hồng Lăng này lúc nào cũng có hai tên sát thủ đứng đầu đi theo, trong bóng tối còn có chuyên gia Hồ Minh Nhân của giới đồ cổ làm quân cờ, đúng thật là người phụ nữ hiếm thấy.

"Anh Lâm, anh nói xem anh làm hỏng ván cờ đẹp của tôi, nên bồi thường thế nào đây?" Vương Hồng Lăng như cười như không nói.

Lâm Ẩn nói: "Đấu đá nội bộ của nhà họ Vương các cô, không liên quan đến tôi."

“Anh Lâm, anh hai của tôi đúng thật là ngu xuẩn không chịu nổi, nhưng mà, nhà họ Vương chúng tôi không đơn giản như anh nghĩ đâu. Chẳng lẽ anh thật sự tưởng rằng chỉ dựa vào bản thân mình thì có thể chống lại cả nhà họ Vương?" Tiếng nói của Vương Hồng Lăng cực kỳ êm dịu, mang theo ý cảnh cáo nói.

"Anh cảm thấy ông anh hai ngu xuẩn đó của tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh?" Vương Hồng Lăng chậm rãi nói, giọng điệu đầy uy nghiêm: "Anh Lâm, chuyện ở Minh Bảo Hiên tôi đều thấy hết, trình độ về sưu tầm của anh rất tốt. Tôi sẽ cho anh một cơ hội làm việc cho tôi. Sau này đối diện với Vương Tử Văn, anh cũng không cần phải e ngại."

Lâm Ẩn bắt đầu có thêm hứng thú, nói: "Cô chắc chắn tôi sẽ làm việc cho cô như vậy?"

"Chẳng lẽ anh có thể từ chối sao?" Vương Hồng Lăng cười ha ha, cười đến đẹp động lòng người.

Trong mắt cô ta, việc làm này là cô ta đang cho Lâm Ẩn một cơ hội vô cùng lớn. Mình không đỡ một tay cho Lâm Ẩn, anh ấy dựa vào cái gì mà đối chọi với Vương Tử Văn? Vương Tử Văn có ngu xuẩn thì vẫn là cậu hai nhà họ Vương, tiền tài quyền thế đè ép, Lâm Ẩn biết chút võ thuật và trình độ giám định bảo vật thì có các dụng gì?

"Không hứng thú." Lâm Ẩn lắc lắc đầu.

"Anh Lâm, chẳng lẽ anh không lo lắng sự trả thù sau này của Vương Tử Văn?" Vương Hồng Lăng cau mày nói.


Lâm Ẩn cười không nói.

Vương Hồng Lăng nghiêm mặt nói: "Anh Lâm, nơi này cũng không phải là nơi tiện nói chuyện, hay là tìm chỗ khác rồi tiếp tục?"

"Không cần đâu." Lâm Ẩn lắc đầu nói, xoay người muốn đi.

"Anh!" Vương Hồng Lăng tức giận, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ, cô ta chưa từng gặp loại người như Lâm Ẩn, không thèm cân nhắc đã trực tiếp từ chối lời mời chủ động của cô cả nhà họ Vương.

Cũng không biết anh ta lấy đâu ra sức mạnh đó!

"Lâm Ẩn, anh làm vậy với một cô gái có phải hơi thiếu phong độ không?" Vương Hồng Lăng oán trách nói, một nửa là dáng vẻ làm nũng: "Tôi có lòng tốt đến giúp anh giải quyết tay chân được Vương Tử Văn phái đến. Anh nghĩ xem, nếu như không phải do tôi dày công sắp xếp, hôm nay anh lại làm sao có thể khiến Vương Tử Văn mất hết thể diện? Bây giờ, chẳng lẽ ngay cả thời gian uống một cốc trà cũng không có sao?"

Hai người đàn ông áo đen vẫn bảo trì sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt lúc này có hơi biến sắc.

Trong ấn tượng của bọn họ, cô chủ chưa từng vui vẻ hòa nhã với đàn ông như thế này, dựa vào tính cách của cô chủ, không phải là Lâm Ẩn từ chối ngay lần đầu là sẽ lập tức nổi giận sao, sau đó sẽ phân phó bọn họ tiến lên đánh cho Lâm Ẩn một trận tời bời chứ?

Làm sao lại khách khí với đồ vô dụng Lâm Ẩn này như vậy?

Lâm Ẩn do dự một lúc, gật đầu.


Hai người đàn ông áo đen đi lái chiếc xe Bugatti Veyron màu đỏ hoa hồng khí phái, Vương Hồng Lăng ngồi vào ghế sau xe, Lâm Ân lên theo.

Chỉ chốc lát, chiếc xe rời khỏi phố đồ cổ, chạy trên con đường sầm uất, chiếc siêu xe màu đỏ hoa hồng chạy rất phong cách, như ngọn lửa ào ào trên đường lớn, khiến người và xe đi trên đường nhìn chằm chằm.

Lâm Ẩn ngồi trầm mặc không lên tiếng trên ghế sau xe, trang sức trong xe xa hoa tột đỉnh, giảm giác trải nghiệm cực tốt. Anh còn có thể ngửi thấy một làn hương nước hoa hồng nhè nhè, dường như người phụ nữ này rất thích hoa hồng.

Theo mùi nước hoa, Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Vương Hồng Lăng ở bên cạnh rồi thu hồi tầm mắt.

Không thể không nói, người phụ nữ này đúng là hồng nhan họa thủy, đôi chân dài hút hồn, dáng người bốc lửa, khí thế đầy đủ, chẳng trách có thể sánh ngang với Trương Kì Mạt. Khuôn mặt và khí chất đều đỉnh cao, có phong thái của con gái nhà giàu.

"Sao vậy? Chiếc xe này của tôi không tệ chứ?" Vương Hồng Lăng dáng vẻ kiêu ngạo, khoe khoang nói,

"Cũng bình thường." Lâm Ẩn cười trả lời.

"Hừ." Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo.

Cô ta cũng biêt thân phận của Lâm Ẩn, chẳng qua cũng chỉ là tên ở rể ăn bám của nhà họ Trương, còn dám nói chiếc xe Bugatti Veyron màu đỏ mình yêu thích này là bình thường?

Hai mươi phút trôi qua.

Chiếc xe dừng lại ở cửa một quán trà kiểu cách cổ điển tao nhã, Lâm Ẩn và Vương Hồng Lăng xuống xe.


Trên quán trà có tấm biển hiệu, quán trà Hồng Hối.

Mấy nữ lễ tân dẫn Lâm Ẩn và Vương Hồng Lăng lên tầng ba.

Bên trong tầng ba được trang hoàng vô cùng truyền thống, cổ điển thanh nhã, hai người Lâm Ẩn đến một phòng riêng, hai tên vệ sĩ áo đen lại đứng phía ngoài canh cửa.

"Chào mừng cậu Lâm. Mời ngồi, uống trà đi."

Lâm Ẩn vừa mới vào cửa, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Hồ Minh Nhân cười đưa một cốc hồng trà sang.

Lâm Ẩn cũng không khách sáo, nhận lấy cốc trà rồi ngồi xuống, Vương Hồng Lăng cũng ngồi đối diện.

"Cô chủ, bàn tiệc đã sắp xếp xong rồi." Hồ Minh Nhân cung kính nói. Nói xong còn nhìn Lâm Ẩn cười rồi lùi về phía sau Vương Hồng Lăng.

Vương Hồng Lăng gật đầu, rất có điệu bộ của người bề trên.

Trên bàn ăn lớn hình tròn bày đầy mười mấy món chính, màu sắc hương vị đầy đủ, mùi vị ập vào mũi, tựa như mỗi một món ăn đều như một kiệt tác, chay mặn kết hợp, canh ngon, rau trộn, tráng miệng, đầy đủ mọi thứ, cực kỳ phong phú.

"Lâm Ẩn, tôi cứ gọi anh như thế nhé." Vương Hồng Lăng mở miệng nói, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, dường như rất có hứng thú: "Trước đây tôi có nghe qua tên anh, người ta luôn nói anh là đồ vô dụng, không ngờ rằng anh am hiểu chơi đồ cổ như vật, võ thuật cũng không tệ, bây giờ xem ra, đầu óc cũng khá nhanh nhẹn."

"Tôi cho anh cơ hội làm phụ tá cho Hồ Minh Nhân, lương mỗi năm một triệu." Vương Hồng Lăng đầy tự tin nói: "Lại giúp anh giải quyết tốt hậu quả rắc rối anh gây ra ở Minh Bảo Hiên lần này, tôi nghĩ vào hoàn cảnh của anh, không có cách nào từ chối những điều kiện mà tôi đưa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận