Chàng Rể Cực Phẩm

Ở hội nghị thượng đỉnh, tiếng máy xe vẫn đang kêu vang, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm bất an.

“Đội xe ở bên ngoài…”, một tên tùy tùng chạy đến bên cạnh Từ Cửu Linh, hắn báo cáo lại với vẻ căng thẳng: “Thưa cụ, hình như là người nhà nước đấy ạ”.

“Người nhà nước à?”, Từ Cửu Linh khẽ nhíu mày lại: “Lần này là ai đến đấy?”.

“Không biết nữa, trông có vẻ hùng hổ lắm, người chúng tôi sắp xếp bên ngoài tòa nhà đều không dám cản…”, tên tùy tùng nói với vẻ căng thẳng.

“Đừng hoang mang, lẽ nào có ai trong giới chính trị không nể mặt tôi à?”, Từ Cửu Linh nói một cách ngạo mạn: “Biết đâu chừng là con cháu của người nào đó đến chúc mừng nhà họ Từ chúng ta”.

“Bố, nghe tiếng động cơ thì hình như là xe của tổ chức vệ an của quân đội đó, nhà chúng ta không có qua lại gì với tổ chức vệ an cả… Sao bọn họ lại xuất hiện ở tòa nhà Thiên Long vào lúc này chứ?”, Từ Bạch Hạc tỏ vẻ lo sợ, ông cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Tổ chức vệ an?”, đồng tử của Từ Cửu Linh khẽ co rút lại, gương mặt cũng hơi thay đổi.

Ầm ầm ầm.

Vào lúc này, những thanh niên mạnh mẽ hiên ngang, có khí chất oai hùng chia ra thành hai hàng bước vào trong hội trường,

Mỗi một thanh niên đều mặc đồng phục đen nghiêm túc và trang trọng, bọn họ đi giày quân đội màu đen, đeo huy hiệu đại diện cho bộ phận đặc biệt trên vai.

Nhóm người ấy lần lượt xếp hàng đi vào trong, bọn họ thẳng lưng đứng gác ở hội trường hình tròn, không có ai dám chặn đường bọn họ mà đều vội vàng né ra cả.

Khí thế của bọn họ hoàn toàn có thể giữ vững trật tự ở nơi này, những người ngồi đây cũng được xem như là người có thân phận hiển hách trong thủ đô, nhưng trong lúc nhất thời, gần như không có ai dám thở mạnh.

“Tổ chức vệ an…”.

“Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện to bằng trời gì thế…”.

Những người trong hội trường đều đã nhận ra thân phận của bọn họ, oai phong quá đi mất! Với cách ăn mặc của bọn họ, là thần hay quỷ nhìn thấy đều phải nhượng bộ ba phần.

Dù gì đây chính là bộ phận đặc biệt trong Long Quốc, tổ chức vệ là lực lượng thần bí chỉ làm việc cho tư lệnh tối cao, xử lý các vụ án lớn, gánh vác nhiệm vụ đặc biệt trên vai.

Nhất là lại hành động môt cách công khai và rầm rộ như thế.

Có thể thấy đã xảy ra chuyện lớn đến nhường nào!

Đợi sau khi mấy mươi thành viên trong tổ chức vệ an vào vị trí, một thanh niên mặc áo sơ mi đen chắp tay sau lưng đi vào trong hội trường, gương mặt hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào.

Lâm Ẩn đến rồi.

Bên cạnh Lâm Ẩn còn có đội trưởng với vẻ mặt nghiêm trang.

Vào giây phút ấy, bầu không khí ở này này im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Vào giây phút Lâm Ẩn bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán vào người anh.

Sắc mặt của Triệu Thừa Kiền và Ninh Khuyết, cùng với lão Ma và Quaison đều thay đổi ngay tức khắc, Ninh Khuyết kích động, Triệu Thừa Kiền tỏ vẻ kinh ngạc, còn lão Ma lại trở nên nghiêm túc.

Còn Triệu Linh Nhi và Anna lại nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt như muốn bừng sáng.

Chỉ có Từ Cửu Linh và Park Kim Hoon tỏ vẻ sợ hãi, đồng tử bọn họ co rút lại.

“Lâm, Lâm Ẩn, sao cậu lại đến đây?”, Từ Bạch Hạc hoảng sợ, ông hoang mang nhìn Từ Cửu Linh: “Bố, rốt, rốt cuộc chuyện này là sao. Bố, bố…”.

Vào giây phút này, sự có mặt của Lâm Ẩn khiến cho Từ Cửu Linh cảm thấy áp lực nặng nề.

Vốn dĩ bọn họ cứ nghĩ rằng Lâm Ẩn đã bị kềm chân, thậm chí còn có thể đã bị giết chết nữa.

Nhưng nào ngờ anh lại đến đây một cách ngạo nghễ như thế, còn được tổ chức vệ an đi theo bảo vệ?

Đây là tình huống mà mọi người đều không ngờ đến.

Từ Cửu Linh lờ đi câu hỏi của Từ Bạch Hạc, lão hoàn toàn đánh mất vẻ tự tin ngời ngời ban nãy, chỉ nhìn Lâm Ẩn chăm chú, đến bàn tay cầm ba toong đầu rồng cũng đang run rẩy.

“Lẽ nào nhóm người Musashi Juro thất bại rồi sao?”, Từ Bạch Hạc cất tiếng hỏi, mồ hôi túa ra trên trán, ông quay lưng lại, cầm điện thoại định gọi một cuộc.

“Quay người sang đây, bỏ tất cả thiết bị liên lạc trong tay các người xuống”.

Đội trưởng đứng bên cạnh Lâm Ẩn sải chân đi về phía trước, anh ta trừng mắt nhìn đám người nhà họ Từ ngồi ở bàn đàm phán rồi đanh giọng ra lệnh.

Cùng lúc đó, vài tia hồng ngoại soi rọi xuống trán Từ Bạch Hạc.

“Hả? Cái gì!”.

Từ Bạch Hạc bị tia hồng ngoại chiếu vào mắt, ông sợ đến nỗi điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Những người có mặt ở hội trường lập tức phát hiện ra một điều, nhân viên tổ chức vệ an đứng cạnh bục cao hình tròn vác súng bắn tỉa lên.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng vô cùng.

“Các người, các người muốn làm gì thế?”, Từ Bạch Hạc giơ hai tay lên, ông nói với vẻ hoang mang: “Bố, bố, bố phải ra mặt nói gì đó đi chứ? Sao có thể chĩa súng vào đầu người khác một cách tùy tiện như vậy?”.

“Lâm Ẩn, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Vô duyên vô cớ mà cậu dám bày trận lớn đến thế này sao?”, Từ Cửu Linh ráng giữ vẻ bình tĩnh, lão đanh giọng mà hỏi.

Nói thật lòng, bây giờ chỉ có ông lão bảo thủ như Từ Cửu Linh mới giữ nổi bình tĩnh mà thôi.

Chẳng mấy ai may mắn được nhìn thấy thế trận như thế này, đến Park Kim Hoon đứng một bên cũng sợ đến mức gương mặt trắng bệch.

“Cậu Ẩn, cậu, cậu muốn làm gì thế? Có thể nào thì cậu cũng không được làm bừa ở đây đâu?”.

“Đây, đây là hội nghị thượng đỉnh Thiên Long, nếu như xảy ra chuyện lớn ở nơi này thì ai gánh vác nổi trách nhiệm kia chứ?”.

Vài người đại biểu ngồi ở đây xốc can đảm lên mà hỏi anh.

“Cậu chính là cậu Lâm trong tập đoàn Lâm thị, hành vi của cậu đã xâm phạm đến nhân quyền rồi đấy!”, một người nước ngoài da trắng tỏ vẻ bất mãn: “Cho dù các người đang phá án thì cũng không thể làm thế được. Tôi sẽ tố cáo các cậu lên đại sứ quán!”.

“Đúng thế! Chúng tôi là công dân của nước M, được pháp luật nước M bảo vệ, các người không thể uy hiếp chúng tôi, ảnh hưởng đến quyết định thương mại của chúng tôi bằng hành vi như thế này”.

“Không quan tâm nữa, chúng tôi phải ra ngoài! Để chúng tôi rời khỏi đây!”.

Nhóm đại biểu nước ngoài trong tập đoàn quốc tế đều nói với vẻ không phục, bọn họ đứng dậy toan bỏ đi.

Đội trưởng lạnh măt đứng đằng trước, anh ta chỉnh sửa lại ống tay áo rồi lạnh giọng mà nói: “Tổ chức vệ an phá án, không muốn chết thì ngồi xuống cho tôi!”.

Lời lẽ lạnh lùng của anh ta vừa mới thốt ra, nhân viên tổ chức vệ an đều nhanh chóng chuẩn bị vũ khí trên tay, chờ lệnh tấn công, bầu không khí lập tức lặng phắt như tờ.

Phịch phịch.

Những đại biểu tập đoàn nước ngoài còn muốn tỏ ra ngang ngược ấy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, gương mặt ai ấy đều trắng bệch, đều sợ hết hồn.

“Phá án…”, Từ Bạch Hạc lẩm bẩm, ông sợ đến nỗi trốn ra sau lưng Từ Cửu Linh.

“Các người có chuyện công sao? Muốn phá án gì thế?”, bàn tay run rẩy của Từ Cửu Linh nhét vào trong ống tay áo, lão đanh giọng mà hỏi.

Đội trưởng chỉ hừ lạnh một tiếng, anh ta cũng chẳng buồn quan tâm đến Từ Cửu Linh, chỉ quay người lại đứng nghiêm chào.

“Trưởng quan Lâm, mời cậu phát biểu”.

Lâm Ẩn thản nhiên bước lên cầu thang trải thảm đỏ trong hội trường, chậm rãi đi đến bàn đàm phán.

Đội trưởng dẫn theo vài người nối gót theo sau.

Cứ như thế, Lâm Ẩn đi từng bước một đến bàn đàm phán trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Từ Bạch Hạc và Park Kim Hoon đều chảy mồ hôi đầm đìa trên trán như thể đang đối mặt với khí thế của quân vương thống trị thiên hạ, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, thậm chí bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui